Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Luôn Ở Bên Em - Chương 87

Cập nhật lúc: 2025-01-01 12:27:20
Lượt xem: 30

Rốt cuộc Cố Hàm Ninh vẫn gọi cuộc điện thoại, ở lại ăn cơm tối.

 

Hiển nhiên tâm trạng Triệu Thừa Dư rất tốt, lại hát thêm hai bài dành cho Cố Hàm Ninh.

 

Cố Hàm Ninh cười đến mặt mày cong cong, vô cùng cổ vũ ra sức vỗ tay, chờ đến Triệu Thừa Dư để lại mic, đi về ngồi xong, liền dán sang, xòe ra, hơi chu môi cười: “Cậu xem, tay mình đều vỗ đến đỏ rồi!”

 

Triệu Thừa Dư cười, hai tay nắm tay Cố Hàm Ninh, cúi đầu hôn một cái trong lòng bàn tay cô.

 

“Cảm ơn cổ vũ!”

 

Cố Hàm Ninh mím môi cười đến vui sướng, mắt sáng lóng lánh, vô cùng đẹp mắt.

 

Triệu Thừa Dư nhìn mà đáy lòng khẽ run, thật muốn không để ý cảnh tượng, ôm Cố Hàm Ninh hôn một cái. . .

 

Mọi người đều là học sinh, dĩ nhiên là theo chế độ AA (chia đều), hát xong, tìm một nhà hàng nhỏ ở gần đó ăn cơm, vừa vặn thuê một phòng.

 

Cố Hàm Ninh quyết tâm sắm vai một cô gái nhỏ, mím môi cười yếu ớt, rúc vào bên cạnh Triệu Thừa Dư.

 

Triệu Thừa Dư săn sóc rót nước gắp đồ ăn, tầm mắt chỉ xoay quanh bạn gái và thức ăn.

 

Vốn cũng có người thì thầm muốn uống rượu, đáng tiếc bị mấy vị nữ sinh nhất trí phản đối.

 

Đợi lát nữa phải trở về nhà, đều là học sinh không giỏi uống rượu, uống đến khắp người mùi rượu, làm sao vào cửa?

 

Ăn xong bữa cơm, Cố Hàm Ninh phát hiện tầm mắt của Thẩm Điềm luôn vô tình hay cố ý trốn tránh cô và Triệu Thừa Dư.

 

Trong lòng Cố Hàm Ninh bật cười.

 

Được rồi, cô giống như thật dọa đến cô bé rồi.

 

Ừ, thu hoạch như thế này thật ra là ngoài ý muốn!

 

Sau khi ăn xong đều tự mình về nhà.

 

Nhóm nam sinh rối rít tỏ ra có phong độ thân sĩ, từng người một ghép thành đôi, đưa nữ sinh về nhà.

 

Thẩm Điềm và một nữ sinh cùng tiểu khu khác, do chàng trai chất phác vốn định song ca với Thẩm Điềm đưa về.

 

Cố Hàm Ninh nhìn Thẩm Điềm rõ ràng do dự một lúc, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý.

 

Chàng trai kia thấp thỏm, lập tức biến thành mừng rỡ.

 

Thời niên thiếu, vốn là như vậy, ánh mắt cô gái đuổi theo chàng trai xuất sắc trong lớp, phía sau các cô gái đứng đầu lớp, thật ra cũng có rất nhiều ánh mắt chàng trai.

 

Chỉ là các cô gái chàng trai kiêu ngạo, đều không quen quay đầu tìm kiếm, cho nên luôn nhìn chăm chú vào bóng lưng của người khác, bỏ lỡ hình bóng sau lưng mình, khiến người tiếc nuối.

 

Nhưng mà, tiếc nuối thời niên thiếu, có lúc cũng là loại tốt đẹp!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-luon-o-ben-em/chuong-87.html.]

Mối tình đầu a, chua xót ngọt ngào, dư vị vô cùng!

 

Cười tạm biệt các bạn học, hẹn lần tới tụ tập tiếp.

 

Triệu Thừa Dư mở áo khoác ngoài, kéo Cố Hàm Ninh vào trong ngực.

 

“Đi thôi, thật không nỡ đưa cậu trở về. . .”

 

Cố Hàm Ninh ngẩng đầu đón ánh mắt quyến luyến của Triệu Thừa Dư, nhẹ nhàng cười, đưa tay ôm hông cậu, dính sát vào, hấp thụ ấm áp ngọt ngàoi!

 

“Ngày mai không phải có thể gặp rồi!”

 

“Còn phải đợi đến ngày mai đấy!”

 

Triệu Thừa Dư không phải không có tiếc nuối nói.

 

Trong không trung chậm rãi bay bay hạt tuyết mỏng, Triệu Thừa Dư ôm càng chặt hơn, rất sợ để một giọt tuyết rơi xuống người Cố Hàm Ninh.

 

Đoạn đường này thật ra không dài, không khí ướt lạnh dường như muốn thẩm thấu vào trong xương, nhưng hai người đều đi rất chậm, vô ý thức ở kéo dài hành trình ôm nhau.

 

“Ừ. . .nếu lạnh, cậu có thể để tay tới. . . eo mình. . .”

 

Triệu Thừa Dư đàng hoàng nói, lại không tự chủ được hơi hơi đỏ lỗ tai.

 

Cậu đang nghĩ tới buổi chiều, hình ảnh lúc Cố Hàm Ninh “sưởi ấm” trên người cậu …

 

“Ha ha! Thôi, hiện tại tay quá lạnh !”

 

Cố Hàm Ninh mím môi cười, nhưng tay thật quá cóng rồi, cũng thật không nỡ khiến cậu cóng theo.

 

“Không, không sao cả. . .”

 

Triệu Thừa Dư là thật cảm thấy không sao cả, tuy rằng lạnh, nhưng cảm nhận kia, thật là làm cho người ta nhớ nhung. . .

 

Chỉ cần vừa nghĩ tới buổi chiều. . . Người cậu liền dâng lên luồng khí nóng, va chạm khắp người, lung tung tìm đường ra. . .

 

Cố Hàm Ninh cười trộm, nhẹ véo vào khu thịt mềm trên eo Triệu Thừa Dư.

 

“Mình không nỡ đây! Chờ sau này, tay ấm áp chút đã. . .”

 

“Ừ!”

 

Triệu Thừa Dư đỏ mặt, đáy lòng hơi hơi thất vọng.

 

Giọt tuyết dần dần biến thành bông tuyết lơ phơ lất phất, nhẹ nhàng bay bay.

 

Cố Hàm Ninh vốn chỉ định để Triệu Thừa Dư đưa đến cửa tiểu khu, nhưng Triệu Thừa Dư cứ thế ôm không buông tay, một mạch đưa đến đầu cầu thang nhà bác của Cố Hàm Ninh.

 

“Ai, phải mai gặp rồi . . .”

Loading...