Người Tình Trong Mộng - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-08-24 09:35:43
Lượt xem: 31
“Chị Tống, bây giờ chúng ta làm sao bây giờ?”
“Cái gì mà làm sao bây giờ, đây chỉ là bịa đặt mà thôi. Chị đây trong sạch, không có gì mà phải sợ. John, tiếp tục đi, lát nữa tôi còn phải tham gia phỏng vấn đấy.” Tống Trân đặt iPad trên bàn, nói với John bên cạnh.
“Vâng.”
Hồ Linh thấy Tống Trân bình tĩnh thong dong, trái tim đang căng thẳng cũng buông xuống. Cô ấy đi theo Tống Trân đã lâu, Tống Trân là cái dạng người gì, cô ấy là người rõ nhất.
“Được rồi, đừng lo lắng, chị lên trước đã.” Tống Trân vỗ bả vai, an ủi cô ấy.
“Vâng.”
...
Hôm nay phóng viên sẽ đến, mấy người diễn viên chính bọn họ đều phải ra ngoài tiếp nhận phỏng vấn, thuận tiện tuyên truyền phim mới.
“Chào mọi người, tôi là Tống Trân, tôi là người đảm nhận vai diễn Triệu Thanh Hoan trong phim.” Tống Trân mỉm cười, nói với các phóng viên.
Mấy diễn viên chính khác cũng chào hỏi theo thứ tự.
“Nghe nói đây là lần đầu tiên cô diễn cảnh hành động, cảm giác như thế nào?” Phóng viên hướng microphone về phía Tống Trân.
“Ừm… Nói thế nào nhỉ, thật ra tôi cảm thấy khá là vất vả, thật sự tiếp xúc với một bộ phim hành động mới biết không dễ gì mà quay được.”
“Dương Nhất Hề cũng có khá nhiều cảnh hành động, vậy hai người bình thường có trao đổi gì không?”
Dương Nhất Hề cười nói: “Trao đổi thì chắc chắn là có rồi, dù sao thì vai của hai chúng tôi cần phối hợp rất nhiều.”
Trong phim, cô ấy và cô có quan hệ thầy trò, cũng là hai vai nữ chính.
“Vậy chị có thể nói ấn tượng đầu tiên của mình về Tống Trân không?”
“Tống Trân à, lúc vừa gặp thì sẽ cảm thấy cô ấy yếu ớt, nhưng lúc thật sự đóng phim thì sẽ phát hiện tinh thần chịu khổ của cô ấy không hề thua kém với diễn viên nam ở đây, cô ấy là một người rất khắc khổ, rất nỗ lực.”
“Tống Trân, không biết cô đã xem hot search Weibo hôm nay chưa?” Một giọng nói đột nhiên vang lên, tất cả mọi người đều lấy điện thoại ra xem hot search Weibo, không khí cả trường quay lập tức thay đổi.
Trong lòng Tống Trân “lộp bộp”, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười như cũ.
“Xem rồi.”
“Trên mạng nói lúc cô học đại học nhân phẩm rất kém, cô có thể giải thích một chút không?”
“Còn có bắt nạt bạn học, đây có phải là thật không?”
“Tống Trân, cô có thể giải thích một chút không?”
“Không phải là thật, đều là bịa đặt hãm hại thôi.” Tống Trân đứng vững gót chân, điềm tĩnh, tự nhiên nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-tinh-trong-mong/chuong-117.html.]
“Vậy mấy bức ảnh này cô giải thích như thế nào?”
“Người trong ảnh chắc là cô phải không?”
Tống Trân nhìn bức ảnh mà một trong đám phóng viên đưa ra, người trên ảnh thật sự là Tống Trân, ngoại trừ cô, những người khác đều bị làm mosaic [1].
[1] Mosaic: nghệ thuật ghép ảnh
Tống Trân cảm thấy bức ảnh có hơi quen mắt.
“Lúc ấy hẳn cô đang đánh người, vì sao cô lại đánh người? Người bạn học kia đã làm gì sao?”
Trường quay lập tức loạn cả lên, đám phóng viên mồm năm miệng mười hỏi, dồn dập hướng microphone về phía mặt Tống Trân.
Đèn flash “tách” “tách” lóe lên làm đau đôi mắt Tống Trân, cô bị microphone chèn ép, chỉ có thể lùi về sau, trong lúc rối loạn còn bị một cái microphone đập vào cằm.
Tống Trân đau đớn che cằm lại, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia theo bản năng, chính là người đầu tiên mở miệng nhắc đến hot search Weibo.
“Tống Trân, cô không nói lời nào là vì chột dạ sao, có phải cô thật sự đánh người không. Trên mạng nói cô phẫu thuật thẩm mĩ, bị bao dưỡng cũng là thật sao?” Anh ta nỗ lực chen về phía trước, tiếp tục hỏi mấy câu sắc bén.
Mấy diễn viên đứng bên cạnh nhận ra được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, tất cả đều ngăn phóng viên lại.
“Tôi không…” Tống Trân muốn giải thích nhưng đột nhiên cảm giác bàn tay bị người ta nhéo một cái, cô quay đầu nhìn qua, là Dương Nhất Hề.
“Được rồi, cuộc phỏng vấn hôm nay kết thúc ở đây, mọi người có thể lui ra một chút không?”
“Kết thúc, kết thúc rồi, mời mọi người nhường đường một chút.”
Nhân viên làm việc cách đó không xa cũng phát hiện được bên này đang hỗn loạn, nhanh chóng chạy sang ngăn cản phóng viên.
“Phỏng vấn kết thúc, các vị phóng viên, mời về.”
“Xin nhường đường một chút, nhường đường một chút…”
Dưới sự trợ giúp của nhân viên công tác, mấy người họ mới có thể thoát khỏi vòng vây của giới báo chí.
Tống Trân được mấy diễn viên nữ trong đoàn phim đỡ, cùng nhau đi vào phòng nghỉ.
Bọn họ vừa ngồi xuống, Hồ Linh đã vội vàng chạy vào.
“Chị Tống, cằm chị chảy máu!” Cô ấy sợ hãi kêu lên.
Cô ấy vừa kêu lên, mọi người mới phản ứng lại, vừa rồi trường quay quá hỗn loạn, không ai chú ý đến.
Tống Trân đưa tay sờ, có hơi đau, trên tay dinh dính, thật sự là máu.
“Không sao.”