Người Tình Trong Mộng - Chương 126: END
Cập nhật lúc: 2024-08-25 17:31:02
Lượt xem: 71
Không biết là ai lấy điện thoại, mở đèn pin, chiếu xuống đất, chiếu sáng bậc thang đầu tiên.
Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều người lấy điện thoại, liên tiếp mở đèn pin, dùng ánh sáng của đèn để chiếu sáng con đường đi đến bên kia của Chu Duyên Xuyên.
Ở chỗ kia, ánh đèn vẫn không ngừng lay động như cũ.
...
Màn cầu hôn của Chu Duyên Xuyên ở giải thưởng Kim Hoa lần thứ năm mươi sáu đã tạo nên chấn động lớn. Cách một màn hình, cư dân mạng liên tục bình luận, tặng quà, nghe nói lúc đó mạng đã bị tắc nghẽn.
Bây giờ toàn bộ Weibo đều hashtag, #Cả thế giới nợ tôi một Chu Duyên Xuyên. Ngoại trừ cầu hôn, còn có thông báo Chu Duyên Xuyên rời khỏi giới giải trí, toàn bộ hot search Weibo đã bị Chu Duyên Xuyên bao trọn.
Chu Duyên Xuyên rời khỏi giới giải trí, người bất ngờ nhất chắc chắn phải là Triệu Miễn.
“Chu Duyên Xuyên, cậu thật sự cứ vỗ m.ô.n.g đi luôn như vậy?” Triệu Miễn ngồi trên sô pha nhìn Chu Duyên Xuyên.
“Anh Triệu…”
“Chà, nhớ trước kia lúc cậu xử lý chuyện của công ty, anh còn hỗ trợ cho cậu đúng không? Anh giúp cậu là vì muốn cậu nhanh chóng hết bận, sau đó trở lại sự nghiệp, giờ thì cậu nói với anh, cậu muốn đổi nghề?”
“Chuyện này…”
“Quên đi, cậu đi đi, giờ anh không muốn nói chuyện với cậu, mau đi khỏi chỗ này của anh.”
“Anh Triệu.”
“Đi đi, đi đi, giờ anh muốn yên tĩnh.” Lần đầu tiên Triệu Miễn hạ lệnh đuổi khách với Chu Duyên Xuyên.
Chu Duyên Xuyên đi tới cửa, đột nhiên xoay người lại nói: “Anh Triệu, cảm ơn anh.”
Triệu Miễn trừng mắt với anh một cái: “Cảm ơn anh làm gì?”
“Cảm ơn anh đã là người đầu tiên bật đèn cho em.”
Triệu Miễn sửng sốt.
Sao cậu ta lại biết?
Ngày đó Triệu Miễn nghe thấy Chu Duyên Xuyên ở trên đài tuyên bố rời khỏi giới giải trí thì đã sững người đi, nhưng sau đó, anh lại cảm thấy tay mình thật đáng khinh bỉ, sao lại bật đèn pin cho cậu ta, sau đó càng ngày càng nhiều người bật đèn pin, để cậu thành công đi đến bên cạnh An Nhiên.
Bây giờ ngẫm lại, đáng lí ra anh nên để cậu ta mò mẫm mà đi, để cậu ta ngã gãy chân, xem cậu ta còn có thể đi qua được không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-tinh-trong-mong/chuong-126-end.html.]
“Đi đi, mau rời khỏi tầm mắt của ông đây.” Triệu Miễn không kiên nhẫn xua tay với Chu Duyên Xuyên.
Phiền phức!
...
Sau khi ra khỏi công ty, Chu Duyên Xuyên nhìn thấy Hà An Nhiên đang đứng trước cửa công ty.
Cô còn mang khẩu trang, che mình lại kín mít. Anh mỉm cười, nhanh chóng đi qua chỗ cô.
“Có phải anh Triệu rất giận không?”
Chu Duyên Xuyên giang tay ôm cô vào lòng, thuận tiện lấy chiếc khẩu trang trên mặt cô xuống. Hà An Nhiên hoảng hốt kêu lên, muốn lấy lại khẩu trang từ tay Chu Duyên Xuyên, nhưng khẩu trang lại bị Chu Duyên Xuyên nhét vào túi quần bên kia.
“Anh làm gì thế, sẽ bị người ta nhìn thấy đó.” Hà An Nhiên vùi mặt vào n.g.ự.c anh.
Chu Duyên Xuyên mỉm cười, không cho là đúng: “Nhìn thấy thì nhìn thấy, hơn nữa xinh đẹp như vậy còn không thể cho người ta thấy sao?”
“Chu Duyên Xuyên…”
“Bắt đầu từ ngày rời khỏi giới giải trí, anh cũng chỉ là một người bình thường, vậy nên cho dù cứ nghênh ngang đi trên đường cái như vậy, em cũng không cần có gánh nặng gì, càng không cần che che dấu dấu, chúng ta chỉ là một đôi tình nhân như bao người khác.”
“Không đúng.” Hà An Nhiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
“Như vậy là không đúng, chúng ta không phải là tình nhân... mà là… Vợ chồng…”
Chu Duyên Xuyên cười nhéo mặt cô: “Đúng vậy, chúng ta là vợ chồng.”
Anh còn chưa quen, hôm qua anh và cô vừa đi lấy giấy chứng nhận kết hôn. Có thể là do tất cả quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến anh cảm thấy ngày đăng kí kết hôn hôm qua chỉ là một giấc mộng.
Tay hai người nắm chặt, không e dè ánh mắt của những người xung quanh, tất cả mọi người đều nhận ra Chu Duyên Xuyên và Hà An Nhiên.
Người xung quanh nghị luận sôi nổi, rất nhiều người lấy điện thoại ra chụp ảnh, nhưng đôi tay hai người vẫn nắm chặt như cũ, giống như là không hề nghe thấy vậy, trên mặt mang theo nụ cười mỉm, đi trên con đường của mình.
Hoa anh đào nở.
Cánh hoa hồng nhạt bị gió thổi đi rồi lả tả rơi xuống, đọng lại trên con phố, cũng dừng trên người anh và cô.
“Chu Duyên Xuyên, sau này năm nào chúng ta cũng cùng ngắm hoa anh đào đi.”
Chu Duyên Xuyên nhìn cô, con ngươi dịu dàng đến mức không dấu được.
“Được, năm nào cũng ngắm.”