Người Về Từ Trại Giam Không Gian - Tổng Giám Đốc Tàn Nhẫn, Tôi Không Dám Yêu Anh Nữa! - 64. Định Kiến

Cập nhật lúc: 2025-02-28 08:40:09
Lượt xem: 0

Một lúc sau, “Hứa Vĩnh Tâm” không nhịn nổi nữa, nhỏ giọng đề nghị:

 

- Nếu anh sợ bị người khác dị nghị thì anh mau buông tôi ra trước đã.

 

Tân Trá Dịch Tùng nhìn bộ dáng và nghe lời nói của “Hứa Vĩnh Tâm” mà trong lòng bùng lên một ngọn lửa giận. Trong suốt nửa cuộc đời làm thiếu gia của anh ta, những kẻ giả vờ ngã trước mặt của anh ta đều chỉ vì một mục đích duy nhất là được anh ta đỡ lấy, sau đó bọn họ sẽ quấn chặt lấy anh ta không buông, mở miệng nói những lời ngọt ngào âu yếm thổ lộ tình yêu tha thiết dành cho anh ta.

 

Tân Trá Dịch Tùng vẫn luôn thích thuận theo những ý đồ ấy, mang những kẻ có ý đồ câu dẫn kia làm thành thú vui tiêu khiển, khi nào anh ta đã chán chê một kẻ nào đó rồi thì sẽ đá văng đi, tiếp đó sẽ lại có những người khác tìm đủ mọi cách, dùng đủ mọi tư thế “té ngã” để nhào vào lòng của anh ta chẳng khác gì những con thiêu thân khác lao đầu vào lửa. Thế nên, trong định kiến của Tân Trá Dịch Tùng, tất cả những ai té ngã trước mặt của anh ta đều là vì có ý đồ muốn bám víu vào anh ta để leo lên bậc thang danh vọng.

 

Ấy thế mà người đàn ông còn đang mặc bộ đồ của nhân viên vệ sinh trong một quán bar lại dám mở miệng bảo anh ta buông tay ra. Rõ ràng người đàn ông kia mang một bộ dáng nghèo hèn, thấp kém, rõ ràng anh ta cũng đã sử dụng chiêu thức cũ rích “giả vờ té ngã” để nhào vào lòng thiếu gia, vậy mà bây giờ lại còn bày ra dáng vẻ thanh cao ngượng ngùng. Tân Trá Dịch Tùng nhếch môi cười khẩy, loại đàn ông như gã nhân viên vệ sinh này đúng là vừa hạ tiện lại vừa ngu xuẩn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-ve-tu-trai-giam-khong-gian-tong-giam-doc-tan-nhan-toi-khong-dam-yeu-anh-nua/64-dinh-kien.html.]

Càng nghĩ, Tân Trá Dịch Tùng lại càng tức giận. Thế nên, trước lời đề nghị của “Hứa Vĩnh Tâm”, mạch não của anh ta tự động chuyển thành hành vi “lạt mềm buột chặt”. Và thế là, anh ta không chỉ không buông tay ra mà còn siết chặt hơn. Những ngón tay dài mạnh mẽ của anh ta còn cố ý sờ soạng, nắn bóp vào vòng eo của “Hứa Dịch Tâm”. Thế nhưng anh ta sờ soạng một lúc vẫn chỉ sờ trúng toàn vải là vải, chẳng cảm nhận được một chút xúc cảm nào giống như sờ được vào da thịt của con người.

 

Trong lòng cảm thấy kì quái, Tân Trá Dịch Tùng không thèm chú ý đến việc sẽ bị dính vào bẫy rập tình ái nào nữa. Anh ta luồn tay vào trong lớp áo của “Hứa Vĩnh Tâm”, không, chính xác là bàn tay của Tân Trá Dịch Tùng luồn qua đến ba, bốn lớp áo mới có thể chạm được vào da thịt của “Hứa Vĩnh Tâm”. Vừa sờ vào một cái, trong lòng của Tân Trá Dịch Tùng chấn động ngay lập tức.

 

“Hứa Vĩnh Tâm” cũng chấn động không kém. Không chỉ vì bị một người đàn ông xa lạ giở trò sàm sỡ ngay chốn công cộng, mà còn bởi vì “Hứa Vĩnh Tâm” sợ rằng, bí mật mà anh đã cố gắng che giấu sẽ bị phát hiện.

 

“Hứa Vĩnh Tâm” vội vàng vùng vẫy dữ dội cuối cùng cũng giằng được bản thân ra khỏi vòng ôm siết của vị thiếu gia mà anh chưa biết là ai. “Hứa Vĩnh Tâm” không dám hành hung người này, sợ sẽ mang đến phiền phức không đáng có. Nhưng anh cũng không thể cúi đầu chịu khuất phục để kẻ có tiền làm nhục anh như thế. Nhục nhã trong vòng vây của quái vật không gian đã đủ để “Hứa Vĩnh Tâm” mang thương tích đầy cả trong tâm hồn lẫn thân thể rồi. Nếu lại bị chính đồng loại lăng nhục ở ngay trên quê hương Trái Đất, “Hứa Vĩnh Tâm” cảm thấy, có lẽ anh sẽ không thể nào sống nổi.

 

Thế nhưng sau đó không lâu, “Hứa Vĩnh Tâm” đã biết mình sai lầm. Anh không chỉ sẽ bị đồng loại là những con người trên Trái Đất lăng nhục đến tận cùng mà còn liên tục bị xem như món đồ, như con vật, như nô lệ mà chà đạp, dày vò. Vậy mà lúc đó anh vẫn có thể chịu đựng được, có thể duy trì sự tồn tại dù sức sống trong tinh thần đã không còn.

 

Nhưng đó là chuyện của sau này. Còn bây giờ, “Hứa Vĩnh Tâm” vừa giãy ra khỏi vòng tay siết chặt của Tân Trá Dịch Tùng thì đã bị anh ta níu lại.

Loading...