Người Về Từ Trại Giam Không Gian - Tổng Giám Đốc Tàn Nhẫn, Tôi Không Dám Yêu Anh Nữa! - Chương 21: Không Thể Xuống Xe
Cập nhật lúc: 2025-02-06 09:11:09
Lượt xem: 2
Thế nhưng chiếc xe đang chạy trên xa lộ không gian, không thể tùy ý ngừng lại, hành khách trên xe càng không thể tự tiện xuống xe theo ý của mình. Hạ Diện Tâm biết được điều đó nên không vội vàng đòi xuống xe ngay mà cố gắng chịu đựng cảm giác bị tia nhìn như anh mắt của kẻ săn mồi quan sát khiến cơ thể khó chịu và tâm trạng lo âu kia cho tới khi xe buýt ngừng lại ở trạm dừng tiếp theo.
Trong lúc xe dừng lại để đón lượt hành khách mới lên xe và để những hành khách tới trạm xuống xe, Hạ Diện Tâm cũng chen vào hàng người đang xuống xe, nhưng khi anh đến trước cửa xe thì bị phụ xế ngăn lại. Hạ Diện Tâm thoáng tức giận, to tiếng với gã phụ xế:
- Tại sao anh lại không cho tôi xuống xe? Tiền vé không phải đã được trả rồi sao? Các anh không có quyền ngăn cấm tôi xuống xe.
Gã phụ xế cũng tức giận, xắn tay áo lên xông tới muốn túm lấy Hạ Diện Tâm ném trở về ghế ngồi. Người đàn ông kia lúc này mới lên tiếng, giải thích cho Hạ Diện Tâm hiểu:
- Có lẽ anh vừa ra tù nên có điều chưa biết. Hiện nay vì tình hình an ninh liên hành tinh đang rất phức tạp, các tập đoàn của tội phạm mỗi lúc một nhiều và rất manh động, rất gian trá. Đã từng có một tập đoàn tội phạm giả danh thành các chuyến xe để bắt cóc hành khách, thế nên Hội đồng pháp luật liên hành tinh đã ra một quy định mới, bắt buộc các xe đưa đón khách phải đăng ký nơi đi, nơi đến của khách và chỉ được trả khách theo đúng địa điểm đã ghi trên vé. Ban nãy tôi không biết là anh muốn xuống xe ở đây, tôi cứ tưởng anh là người Trái Đất nên muốn về Trái Đất. Vì thế vé mà tôi mua cho anh là vé về đến tận Trái Đất, thế nên anh buộc phải về đến Trái Đất mới có thể xuống xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-ve-tu-trai-giam-khong-gian-tong-giam-doc-tan-nhan-toi-khong-dam-yeu-anh-nua/chuong-21-khong-the-xuong-xe.html.]
Hạ Diện Tâm nghe những lời giải thích đó mà ngẩn ra. Gã phụ xế như được kê một bậc thang, trừng mắt nhìn Hạ Diện Tâm, gằn giọng:
- Bến xe đã xuất vé cho anh đi đến trạm cuối ở Trái Đất, nếu anh xuống ở trạm dừng nửa đường thế này, thanh tra hỏi đến thì chúng tôi phải trả lời như thế nào? Ngộ nhỡ anh xuống xe xong thì xảy ra tai nạn gì đó thì chúng tôi sẽ trở thành nghi can, bị điều tra, xét hỏi rất phiền phức, rất rắc rối đấy. Hiểu chưa?
Hạ Diện Tâm cúi đầu, cam chịu bị gã phụ xế gằn gừ trách móc. Anh thật sự không biết điều này. Sáu năm ở trong tù, mọi thay đổi của cuộc sống bên ngoài và những biến chuyển của luật lệ,… anh đều không hề được biết một chút gì cả. Sáu năm đó, Hạ Diện Tâm chỉ biết được những đau đớn, khổ sở, nhục nhã mà những đòn tra tấn tàn bạo mà lũ quái vật không gian trút xuống thân thể và tinh thần của anh mà thôi.
Trong lúc Hạ Diện Tâm đang ngồi im lặng nghe mắng thì hành khách cần xuống xe đã xuống hết, hành khách cần lên xe cũng đã ổn định xong chỗ ngồi. Xe lại tiếp tục chạy đi. Thời gian trôi qua theo từng vòng bánh xe lăn tròn, chẳng mấy chốc đã tới giờ ăn trưa. Xe buýt bật thông báo và chào mời hành khách đặt cơm của nhà xe.
Đa số mọi người đều mua thức ăn có sẵn trên xe và dùng bữa ngay tại chỗ. Mùi thơm của những món ăn bình thường kia, đối với Hạ Diện Tâm lại vô cùng hấp dẫn. Đã hơn sáu năm rồi, Hạ Diện Tâm chưa từng được ăn những món ăn của con người. Trong suốt thời gian ở trại giam không gian số sáu mươi chín, Hạ Diện Tâm chỉ bị buộc phải ăn những thứ rất hôi thối, rất kinh tởm, rất nhơ nhuốc, rất bẩn thỉu,… Vì vậy, khi xung quanh Hạ Diện Tâm, mọi hành khách trên xe đều đang ăn uống ngon lành thì anh không thể không thèm. Nhưng hiện tại, Hạ Diện Tâm không có một xu dính túi. Ngay cả tiền để mua vé xe mà anh còn phải cần có người thương hại bố thí cho.