Người Về Từ Trại Giam Không Gian - Tổng Giám Đốc Tàn Nhẫn, Tôi Không Dám Yêu Anh Nữa! - Chương 22: Không Dám Đón Nhận Lòng Tốt
Cập nhật lúc: 2025-02-06 09:12:05
Lượt xem: 1
Không muốn lại phải nhận sự bố thí từ người đàn ông có vẻ rất nguy hiểm kia, Hạ Diện Tâm chỉ có thể ôm lấy cái trống rỗng đang cồn cào chua xót mà len lén nuốt từng ngụm nước miếng, cắn răng gồng mình chịu đựng cả cơn đói lẫn cơn thèm.
Người đàn ông đang ngồi ở băng ghế dài nợi cuối xe thì gọi rất nhiều món ăn, đều là những món đắt tiền nhất trong thực đơn mà nhà xe niêm yết ở cửa xe. anh ta vừa ăn vừa thích thú quan sát Hạ Diện Tâm đang vất vả chống chọi lại với nhu cầu của bản năng sinh tồn.
Đến lúc người đàn ông ăn hết bát cơm thứ nhất, đang xới thêm bát cơm thứ hai thì cái bụng rỗng không của Hạ Diện Tâm đã không thể nghe theo sự kìm nén của lý trí mà kêu lên những âm thanh đáng xấu hổ. Những tiếng vang đó như tiếng kêu gào của một con dã thú chỉ biết hành động theo bản năng muốn được sinh tồn, muốn được lấp đầy. Hạ Diện Tâm có cảm giác cả gương mặt của anh nóng bừng khi một số hành khách đưa mắt nhìn về phía anh với những anh nhìn vừa thương hại vừa chế giễu. Người đàn ông ngồi ở cuối xe cũng nhếch mép cười khinh bỉ nhìn Hạ Diện Tâm đang quẫn bách vì xấu hổ. Thế nhưng khi anh ta cất tiếng, giọng nói vẫn vô cùng ấm áp:
- Đói bụng rồi phải không? Ngồi xuống đây, ăn cùng tôi này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-ve-tu-trai-giam-khong-gian-tong-giam-doc-tan-nhan-toi-khong-dam-yeu-anh-nua/chuong-22-khong-dam-don-nhan-long-tot.html.]
Hạ Diện Tâm giả vờ không nghe thấy lời mời mọc kia. anh vẫn còn cảm giác bất an khi nhìn người đàn ông kia. Xuất phát từ những bài học trong sáu năm thê thảm ở trại giam không gian số sáu mươi chín, Hạ Diện Tâm thà rằng cẩn thận một chút chứ không dễ dàng tin tưởng một ai. Ngay cả quản ngục còn có thể đưa Hạ Diện Tâm vào bẫy, chà đạp anh đến bầm dập cả thân xác lẫn linh hồn, thì trên cõi đời này, ngoại trừ Nghị Tư Nhu đã biệt vô âm tín từ rất lâu rồi, Hạ Diện Tâm không dám tin rằng sẽ có một người xa lạ nào khác có thể chân thành quan tâm và giúp đỡ anh. Không phải Hạ Diện Tâm không tin vào lòng tốt của con người, mà anh không hề tự tin vào chính mình. Hạ Diện Tâm luôn cảm thấy bản thân anh rất dơ bẩn, rất hèn mọn, rất đáng khinh,… cho nên sẽ chẳng có ai ban phát tình thương cho anh nữa. Vì vậy, lời mời của người đàn ông đã luôn tỏ ra rất tốt bụng kia, Hạ Diện Tâm vẫn ngại ngần không dám đón nhận.
Sự ngó lơ của Hạ Diện Tâm khiến cho nụ cười của người đàn ông cứng lại và tắt ngấm. anh mắt của anh ta sắc lạnh, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cứng đờ của Hạ Diện Tâm. Dù vậy, giọng nói trầm ấm của anh ta chỉ lộ ra sự buồn bã và bất đắc dĩ:
- Tôi không có ý gì khác hay mang ý đồ xấu xa gì đâu. Chẳng qua là bởi vì tôi lỡ gọi quá nhiều món ăn, một mình tôi thì không thể nào dùng hết, mà nếu vứt đi thì sẽ mang tội lãng phí thức ăn, sẽ bị phạt đấy. Thế nên, tôi muốn mời anh cùng dùng chung với tôi một bữa cơm này thôi. Có được không?
Hạ Diện Tâm nghe người đàn ông nói thế thì có chút xiêu lòng, nhưng anh vẫn lựng khựng lắc đầu. Cho dù không còn nghi ngờ về ý định của người đàn ông đi nữa, thì Hạ Diện Tâm cũng không muốn lại phải nhận sự giúp đỡ của anh ta một lần nữa. Hạ Diện Tâm đã nợ một số tiền và một phần ân tình của vé xe đường dài về Trái Đất rồi. Nợ tiền đã khó trả, nếu người đàn ông kia không chịu nhận lại tiền, thì Hạ Diện Tâm lại phải nợ ân tình của người ta, càng khó mà trả nợ hơn nữa.