Người Về Từ Trại Giam Không Gian - Tổng Giám Đốc Tàn Nhẫn, Tôi Không Dám Yêu Anh Nữa! - Chương 23: Ký Giấy Nợ
Cập nhật lúc: 2025-02-06 09:13:48
Lượt xem: 2
Người đàn ông kia mở miệng mời mọc thậm chí còn thấp giọng như đang xin xỏ Hạ Diện Tâm giúp đỡ nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu. Dù vậy anh ta vẫn không hề phật ý mà còn có thể nhẹ giọng nói vừa như trấn an vừa như dụ dỗ:
- Dù sao thì tôi cũng đã mua cho anh vé xe rồi, giờ tôi có mời anh thêm một bữa cơm nữa thì cũng chẳng tốn kém thêm bao nhiêu. Còn nếu như anh không muốn có cảm giác mắc nợ tôi, không muốn nhận sự giúp đỡ của tôi, thì anh ký giấy nợ là được. Khi về đến Trái Đất anh mang tiền trả lại cho tôi sau, chúng ta xem như không ai nợ ai.
Hạ Diện Tâm ngần ngừ một lúc. Lời đề nghị lần này của người đàn ông rất hợp với tính cách và suy nghĩ của anh, càng vô cùng hấp dẫn đối với thân thể đã suy yếu, rã rời của anh. Người đàn ông kia nhận ra sự d.a.o động của Hạ Diện Tâm, liền nở nụ cười vô cùng tươi tắn và lấy từ trong túi áo ra một cái máy nhỏ. Đó là một dạng máy soạn thảo cầm tay. Người đàn ông hỏi tên, tuổi của Hạ Diện Tâm rồi bấm thoăn thoắt vào bàn phím. anh ta nhanh chóng soạn một văn bản, nội dung là Hạ Diện Tâm thừa nhận đã mượn của anh ta một số tiền.
Sau khi soạn thảo xong văn bản, người đàn ông bấm nút lưu lại và đưa cho Hạ Diện Tâm kiểm tra. Trong nội dung của bản ghi nợ ghi rõ số tiền mua vé và tiền mua bữa cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-ve-tu-trai-giam-khong-gian-tong-giam-doc-tan-nhan-toi-khong-dam-yeu-anh-nua/chuong-23-ky-giay-no.html.]
Hạ Diện Tâm nhẩm tính, thấy con số đã khớp với biểu giá mà nhà xe niêm yết. Số tiền ấy cũng không quá nhiều. Hạ Diện Tâm tin rằng, khi về đến Trái Đất, chỉ cần anh cố gắng làm việc chăm chỉ thì có thể kiếm đủ số tiền này để trả lại cho người đàn ông.
Hơn nữa, người đàn ông này vốn đã từng giúp Hạ Diện Tâm mua vé xe, lại ba lần bảy lượt mời anh cùng ăn cơm. Nếu Hạ Diện Tâm cứ từ chối mãi thì không chỉ là thiếu lễ độ mà còn là xem thường ân nhân, khiến lòng tốt của người ta bị phụ bạc. Nghĩ kỹ mọi lẽ, Hạ Diện Tâm không thể tiếp tục lắc đầu hay ngó lơ được nữa. Hạ Diện Tâm vươn ngón tay trỏ ra, điểm vào màn hình của chiếc máy, dùng vân tay thay chữ ký, xác nhận anh đã thiếu nợ người ta số tiền một trăm sáu mươi chín ngàn đồng Trái Đất.
Sau khi ký xong giấy nợ, trong lòng không còn quá nhiều vướng mắc, Hạ Diện Tâm cố nén cảm giác bất an trong tâm khảm, đưa tay nhận lấy bát cơm mà người đàn ông kia đưa cho. anh run rẩy cầm lấy cái bát đầy cơm và vài món thịt, cá, cầm lấy muỗng, chậm rãi ăn từng chút, vừa như thưởng thức vừa như hoài niệm. Những món ăn này không phải là cao lương mỹ vị gì cả, chỉ là những món ăn thông thường mà hầu hết gian bếp mỗi nhà đều thường làm. Thế nhưng, ngay cả khi còn là một công dân bình thường, Hạ Diện Tâm đã chẳng mấy khi được ăn những món ăn mang đậm hương vị gia đình thế này. Bây giờ sau sáu năm không được ăn uống như con người, Hạ Diện Tâm càng thêm trân trọng và xúc động khi được nếm những món ăn này.
Cơm đã vào bụng, cơn đói được đẩy lùi, cơn thèm được xoa dịu, Hạ Diện Tâm thoải mái thở ra một hơi. Tiếp đó, anh khẽ rùng mình một cái. Trên xe buýt có gắn máy điều hòa không khí, vốn tạo ra cảm giác mát mẻ cho hành khách. Nhưng đối với Hạ Diện Tâm đang không được mặc trang phục bình thường mà chỉ trùm có một chiếc bao bố thô sơ thì không khí như thế lại có vẻ hơi lạnh. Người đàn ông kia nhận ra cái rùng mình rất khẽ của Hạ Diện Tâm nên lại cất tiếng hỏi thăm và đề nghị:
- Anh bị lạnh sao? Tôi có đem theo vài bộ quần áo đây. Tôi bán cho anh một bộ, ghi thêm vào giấy nợ ban nãy, được không?