Người Về Từ Trại Giam Không Gian - Tổng Giám Đốc Tàn Nhẫn, Tôi Không Dám Yêu Anh Nữa! - Chương 24: Người Bạn Mới
Cập nhật lúc: 2025-02-06 09:15:54
Lượt xem: 2
Hạ Diện Tâm cẩn thận nhìn bộ trang phục mà người đàn ông đang mặc và thoáng chần chừ. Bộ trang phục này có vẻ quá sang trọng, có lẽ rất mắc tiền.
Người đàn ông cảm nhận được anh nhìn nghi ngại của Hạ Diện Tâm liền bật cười, trấn an:
- Không cần lo lắng. Tôi mặc bộ trang phục này vì đang cần đi gặp đối tác. Còn những bộ đồ tôi mang theo đều là những bộ thoải mái để mặc lúc đi chơi với bạn bè mà thôi. Không quá đắt giá đâu. Nếu không phải vì anh ngại thì tôi tặng không cho anh luôn cũng được nữa mà.
Hạ Diện Tâm nhìn nụ cười của người đàn ông mà ngẩn ngơ mất một lúc. Khi anh ta nở nụ cười, trông dáng vẻ tươi tắn rạng rỡ ấy lại có đến sáu, bảy phần giống với phong thái của Nhiếp Tẫn Hàn khiến trái tim của Hạ Diện Tâm lại bồi hồi. Tấm vé xe, bữa cơm trưa và tờ giấy ghi nợ vừa rồi đã khiến sự cảnh giác của Hạ Diện Tâm đã không còn quá căng thẳng nữa. Thêm vào đó, việc mặc một cái bao bố ngồi trên xe buýt thế này cũng không phải là chuyện gì hay ho, tốt đẹp. Thế nên, Hạ Diện Tâm gật đầu, đồng ý nợ thêm người đàn ông kia một bộ đồ nữa.
Người đàn ông vẫn giữ nụ cười trên môi, kéo chiếc túi để bên người ra, lấy một chiếc áo thun kiểu dáng đơn giản và một chiếc quần tây màu nâu sậm đặt vào tay của Hạ Diện Tâm. Nhận lấy quần áo, Hạ Diện Tâm nhanh chóng mặc ngay vào. Dù kiểu dáng và màu sắc của bộ đồ này rất đơn giản, nhưng chất liệu rất mềm mịn, lại giữ nhiệt rất tốt. Hạ Diện Tâm vừa mặc quần áo vào xong thì lập tức cảm thấy ấm áp hẳn lên. anh thả lỏng tâm tình, cũng thả lòng luôn cơ mặt, nở một nụ cười về phía người đàn ông, chân thành nói một câu:
- Thật lòng rất cảm ơn anh!
Đến lượt người đàn ông sững sờ nhìn nụ cười của Hạ Diện Tâm. Có lẽ chính bản thân của Hạ Diện Tâm cũng không biết, khi anh nở nụ cười thật lòng thì sẽ khiến dung mạo vốn rất tuấn tú của anh càng thêm phần quyến rũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-ve-tu-trai-giam-khong-gian-tong-giam-doc-tan-nhan-toi-khong-dam-yeu-anh-nua/chuong-24-nguoi-ban-moi.html.]
Người đàn ông bỗng thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói nhanh:
- Này, tôi thật lòng khuyên anh một câu: Đừng tùy tiện cười như thế với người khác, rất nguy hiểm đấy, có biết không?
Hạ Diện Tâm ngượng ngùng thu lại nụ cười. anh cũng không thường xuyên mỉm cười. Trong suốt sáu năm qua, nụ cười thật lòng của Hạ Diện Tâm càng không có cơ hội được xuất hiện. Chẳng qua vì cảm kích trong lòng, cộng thêm với sự áy náy vì đã nhiều lần nghi ngờ và từ chối lòng tốt của ân nhân nên Hạ Diện Tâm mới muốn bắt chước theo anh ta, nở một nụ cười đã rất lâu rồi chưa từng có. Người đàn ông thấy sự ngượng ngùng của Hạ Diện Tâm thì lại bật cười, cất giọng vui vẻ:
- Anh đúng là rất thú vị đấy. Thảo nào… Tôi thật sự rất muốn được làm bạn với anh. Tên của anh là Hạ Diện Tâm, đúng không? Tên của tôi là Hà Dương Cẩm, anh cứ gọi tôi là Dương Cẩm. anh có thể kết bạn với tôi chứ?
Hà Dương Cẩm hớn hở chìa tay ra, trên mặt ngập tràn sự mong chờ. Hạ Diện Tâm ngần ngừ một lúc rồi rụt rè đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của anh ta, kính cẩn và e dè.
Hà Dương Cẩm siết mạnh lấy bàn tay gầy gò mềm oặt của Hạ Diện Tâm, lắc lắc vài cái theo thói quen xã giao. Đoạn, anh ta kinh ngạc kêu lên:
- Tay của anh sao lại kỳ lạ như thế?
Hạ Diện Tâm vội vã rút tay lại. Tay của anh đúng là rất kỳ lạ, bởi vì liên tục bị thương trong trại giam không gian nên đã bị biến dạng và vô lực. Hạ Diện Tâm không muốn khiến cho người bạn mới kinh sợ, càng không muốn để Hà Dương Cẩm thương hại.