Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Về Từ Trại Giam Không Gian - Tổng Giám Đốc Tàn Nhẫn, Tôi Không Dám Yêu Anh Nữa! - Chương 39: Cảm giác tội lỗi

Cập nhật lúc: 2025-02-06 10:01:39
Lượt xem: 1

Sau khi dùng dây đai cố định và bó buộc để những thứ dụng cụ kia không dễ dàng bị rơi ra khi Hạ Diện Tâm di chuyển, lũ quái vật tháo hết những sợi dây đang trói quặt tay chân của Hạ Diện Tâm ra và ném anh xuống đất.

 

Hạ Diện Tâm dù đã được cởi  trói nhưng đã không còn sức lực để nhỏm dậy. Anh nằm co rúm trên mặt đất, run rẩy từng cơn vì cơ thể vẫn còn đang chịu sự tra tấn khủng khiếp của số thuốc chảy rần rật trong mạch m.á.u và những thứ dụng cụ kích thích dục vọng vẫn đang rung chuyển điên cuồng bên trong da thịt. Quái Bách Tiêm bước tới, túm lấy tóc của Hạ Diện Tâm, giở đầu của anh lên, kéo anh xềnh xệch về phía bãi rác to ở góc khuất của bến xe. Đến nơi, gã quái vật lẳng mạnh tay, ném Hạ Diện Tâm vào giữa đống rác, lại tung chân đạp mạnh vào bụng của Hạ Diện Tâm mấy cái nữa cho đến khi anh bị nhấn chìm vào trong bãi rác. Chưa chịu thôi, Quái Bách Tiêm còn hất mấy bọc rác đè lên người của Hạ Diện Tâm, che lấp anh hoàn toàn rồi mới quay lưng bỏ đi. Lũ đồng bọn của gã quái vật cũng lục tục rời đi theo đầu đàn.

 

Gã tài xế và phụ xế của chiếc xe buýt kia vẫn còn đứng cứng đờ một chỗ vì sợ hãi, không dám cử động. Đợi tới khi lũ quái vật đã rời đi khuất dạng rồi, gã phụ xế mới hỏi nhỏ tài xế:

 

- Bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ?

 

Gã tài xế lắc lắc đầu. Gã cũng không biết phải làm sao. Cả hai nhìn về phía đống rác đang im lìm đằng kia mà trong lòng vô cùng mâu thuẫn. Một lát sau, gã tài xế cất giọng khàn khàn hỏi:

 

- Người đàn ông đã mua vé cho anh ta ở trạm số ba chính là Hà Dương Cẩm, đúng không?

 

Gã tái xế hỏi chung chung như thế, nhưng gã phụ xế vẫn hiểu. Gã gật đầu thay cho câu trả lời. Gã tài xế lại nói tiếp:

 

- Lúc mua vé, Hà Dương Cẩm đã dùng số điện thoại nào, mày có còn giữ không?

 

- Còn. Đây này.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-ve-tu-trai-giam-khong-gian-tong-giam-doc-tan-nhan-toi-khong-dam-yeu-anh-nua/chuong-39-cam-giac-toi-loi.html.]

Gã phụ xế móc trong túi ra một xấp danh thiếp, lật tìm và chìa một tờ ra cho tài xế. Cầm lấy tờ danh thiếp đó, gã tài xế cất vào túi rồi bước nhanh về phía đồng rác. Gã khòm sát xuống đống rác, nói nhanh:

 

- Anh đừng đi đâu cả. Cứ nằm yên đó ẩn nấp. Tôi sẽ gọi người tới cứu anh.

 

Nói rồi gã tài xế quày quả rời khỏi bến xe. Gã phụ xế hối hả chạy theo, lo lắng hỏi:

 

- Bố, bố đang muốn làm gì thế?

 

- Tao không muốn làm gì cả. Tao chỉ ra trạm điện thoại công cộng gọi một cuộc điện thoại thôi.

 

- Gọi cho ai? Để làm gì?

 

- Gọi cho người có thể giúp tao và mày bớt một chút cảm giác tội lỗi.

 

Gã tài xế đáp lời gọn lỏn, gã phụ xế im lặng.

 

Không sai. Trong lòng của gã đang ngập tràn cảm giác tội lỗi. Việc phải trơ mắt chứng kiến một con người đồng loại bị lũ quái vật không gian tra tấn hành hạ suốt bảy ngày bảy đêm liên tục mà không thể làm được gì, cũng không dám nói gì đã khiến lương tâm của gã cắn rứt lắm rồi. Bây giờ gã lại còn vì bị đe dọa mà nói dối, mà tiếp tục bỏ mặc nạn nhân đã bị gã gián tiếp làm hại trong bãi rác thế kia thì đúng là càng khiến cho cảm giác tội lỗi chồng chất thêm lên.

 

Tuy nhiên, nếu bọn họ chỉ là người bình thường, không dám chống lại sự uy h.i.ế.p của lũ quái vật không gian và thế lực của Nhiếp Tẫn Hàn, thì gia tộc họ Hà có thể, Hà Dương Cẩm cũng có thể. Dù sao thì lũ quái vật kia cũng đã muốn bọn họ nói dối rằng Hạ Diện Tâm đã bỏ chạy theo Hà Dương Cẩm, gã tài xế nhanh trí quyết định, biến lời nói dối kia thành sự thật, để có thể giúp Hạ Diện Tâm có được một chỗ dựa đủ để đối chọi với Nhiếp Tẫn Hàn.

Loading...