Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Về Từ Trại Giam Không Gian - Tổng Giám Đốc Tàn Nhẫn, Tôi Không Dám Yêu Anh Nữa! - Chương 40: Cầu Cứu

Cập nhật lúc: 2025-02-06 10:02:55
Lượt xem: 2

Nghĩ là làm, gã tài xế đi như chạy ra trạm điện thoại công cộng cách bến xe không xa, gọi ngay cho số điện thoại trên tờ danh thiếp có ghi tên của Hà Dương Cẩm. Sau khi liên lạc được kết nối, gã tài xế kể vắn tắt sự việc và thông báo:

 

- Bây giờ Hạ Diện Tâm đang bị chôn trong bãi rác ở bến xe. Có lẽ anh ta sắp c.h.ế.t rồi.

 

Trút xong gánh nặng trong lòng, gã tài xế không dám nấn ná lâu tại trạm điện thoại công cộng, cũng không dám quay trở lại bến xe mà đi lòng vòng ngoài đường, rảo quanh khu vực ấy suốt một buổi. Cho đến khi thấy có một chiếc xe sang trọng dừng lại ở bến xe buýt và Hà Dương Cẩm hối hả bước xuống xe, chạy tới chỗ bãi rác, gã tài xế mới thở phào. Tuy nhiên, gã tài xế vẫn còn cố nán lại, chờ tận mắt chứng kiến cảnh Hà Dương Cẩm moi Hạ Diện Tâm ra khỏi bãi rác và đưa lên xe chạy đi thì gã mới thật sự an tâm mà về nhà.

 

Khi được Hà Dương Cẩm moi ra khỏi bãi rác, Hạ Diện Tâm đã không còn tỉnh táo nữa. anh mê man, mơ hồ cảm nhận được có ai đó đã lôi kéo mình. Nhướng đôi mi nặng trĩu, cố gắng nhìn về phía có hơi người, Hạ Diện Tâm thì thào nói:

 

- Làm ơn… giúp tôi… lấy những thứ đó ra… Lấy nó ra… giúp tôi… làm ơn…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-ve-tu-trai-giam-khong-gian-tong-giam-doc-tan-nhan-toi-khong-dam-yeu-anh-nua/chuong-40-cau-cuu.html.]

 

Đáp lại lời cầu xin của Hạ Diện Tâm là một giọng đàn ông trầm ấm:

 

- Không được. Bây giờ cơ thể của anh còn đang rất bẩn, không thể lấy những thứ đó ra, nếu không sẽ rất dễ bị nhiễm trùng. Anh cố gắng chịu đựng một chút, tôi tìm chỗ giúp anh tẩy rửa sạch sẽ trước rồi mới có thể giúp anh lấy chúng ra. Cố chịu một chút.

 

Hạ Diện Tâm nghe thế thì không nói gì nữa. Anh nhắm nghiền đôi mắt lại, nghiến chặt răng, cố gắng chịu đựng sự rung chuyển khuấy đảo của đủ thứ dụng cụ kích thích dục vọng đang nhét sâu ở bên trong thân thể. Toàn thân của Hạ Diện Tâm run rẩy, thỉnh thoảng lại co giật, nhưng anh vẫn cố gắng ghìm tiếng rên trong cổ họng, không phát ra tiếng. Bộ dáng vừa yếu ớt vừa quật cường của Hạ Diện Tâm khiến cảm xúc kỳ lạ trong lòng Hà Dương Cẩm lại trào dâng mạnh mẽ. Anh ta thở dài khe khẽ, lấy điện thoại ra, bấm nút gọi cho trợ lý của mình, yêu cầu tìm thuê một căn nhà ở nơi vắng vẻ, biệt lập và an toàn. Sau đó, Hà Dương Cẩm gọi thêm vài cuộc điện thoại nữa, bàn giao công việc, phân công công tác.

 

Trong chiếc xe yên tĩnh, mát mẻ, giọng nói trầm ấm của Hà Dương Cẩm quanh quẩn bên tai Hạ Diện Tâm khiến anh bỗng như mơ màng, không thể phân biệt rõ ràng đây là mơ hay thực. Có lẽ không phải là mơ, vì cơ thể vẫn luôn bị khuấy động mang đến những cảm giác rất chân thật. Nhưng nếu đây là thực, thì tại sao anh lại có thể cảm thấy một sự bình yên đang ở quanh mình. Hạ Diện Tâm vừa vật vã vì thân thể bị hành hạ, vừa hoang mang mơ hồ trong tinh thần nên không biết rằng thời gian đã trôi qua bao lâu. Hạ Diện Tâm lại càng không biết ánh mắt của Hà Dương Cẩm nhìn anh lóe lên rất nhiều cảm xúc phức tạp.

 

Xe chạy một lúc lâu thì ngừng lại trước một căn nhà ở ngoại ô vắng vẻ với cánh cổng sắt cao ngất và hàng rào bằng thép điện vây quanh. Hà Dương Cẩm điều khiển xe chạy thẳng vào trong sân rồi đóng kín cổng lại. Tiếp đó, Hà Dương Cẩm dìu Hạ Diện Tâm vào nhà. Đặt Hạ Diện Tâm ngồi tựa vào ghế mềm, Hà Dương Cẩm đi một vòng tìm phòng tắm. Rồi anh ta xả nước vào bồn tắm, pha độ ấm vừa phải. Khi nước đã đầy bồn và đạt độ ấm cần thiết, Hà Dương Cẩm đứng dậy, đưa mắt nhìn ra ngoài trông chừng Hạ Diện Tâm.

Loading...