Người Về Từ Trại Giam Không Gian - Tổng Giám Đốc Tàn Nhẫn, Tôi Không Dám Yêu Anh Nữa! - Chương 42: Tổn Thương Đã Rất Sâu
Cập nhật lúc: 2025-02-06 10:07:21
Lượt xem: 1
Hạ Diện Tâm nghe những lời thú thật của Hà Dương Cẩm mà sự nghi ngờ đã giảm bớt. anh gật nhẹ đầu, cổ họng cất lên một tiếng “ừ” thật khẽ. Hà Dương Cẩm nở nụ cười hài lòng, đôi tay tăng thêm sức, siết c.h.ặ.t t.a.y chân của Hạ Diện Tâm lại. Những lọ thuốc lỉnh kỉnh được Hà Dương Cẩm mang ra. Những sợi dây bị lũ quái vật không gian quấn quanh thân thể của Hạ Diện Tâm lần lượt bị cắt bỏ. Tuy nhiên, đúng như những lời đã cảnh báo ban nãy, trước khi lấy những dị vật bên trong cơ thể của Hạ Diện Tâm ra ngoài, Hà Dương Cẩm còn thực hiện rất nhiều hành vi tác động vào thân thể của Hạ Diện Tâm.
Rất đau.
Rất khổ sở.
Hạ Diện Tâm hổn hển thở dốc.
Hạ Diện Tâm nghẹn ngào rên rỉ.
Hạ Diện Tâm hét lên thảm thiết.
Hạ Diện Tâm run rẩy, co giật.
Hạ Diện Tâm không làm chủ được cơ thể cùng xúc cảm và tâm trí của mình nữa.
Hạ Diện Tâm ngất lịm đi, cơ thể vẫn không ngừng co rút, giật nảy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-ve-tu-trai-giam-khong-gian-tong-giam-doc-tan-nhan-toi-khong-dam-yeu-anh-nua/chuong-42-ton-thuong-da-rat-sau.html.]
****
Sáng hôm sau, Hạ Diện Tâm tỉnh dậy với thân thể đau đớn, mỏi nhừ nhưng nhẹ nhàng, thanh thản. Trong người anh không còn bị những dị vật xâm chiếm và hành hạ nữa. Hạ Diện Tâm nhìn lại mình, nhận ra bản thân đang nằm trên một chiếc giường nệm êm ái, còn được phủ thêm một tấm chăn bông mềm mại, ấm áp. Đã lâu lắm rồi Hạ Diện Tâm mới có cảm giác được đối xử như một con người như thế này. Sự xúc động dâng trào trong lồng n.g.ự.c khiến Hạ Diện Tâm thoáng nghẹn ngào. Anh hít nhẹ cái mũi xon xót, chớp chớp đôi mắt cay cay, không dám trở mình vì sợ sẽ làm giấc mộng đẹp này tan biến.
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên khe khẽ, rồi cánh cửa phòng hé ra một khe hở. Hà Dương Cẩm đứng bên ngoài, nhẹ giọng xin phép:
- Hạ Diện Tâm, tôi có thể vào phòng được không?
Hạ Diện Tâm hắng giọng, cất tiếng khàn khàn:
- Mời vào.
Hà Dương Cẩm đẩy cửa, chầm chậm bước vào. Hai tay anh ta cẩn thận bưng một cái mâm nhỏ, trên đó có một bát cháo thịt bằm vẫn còn bốc khói nghi ngút. Mùi cháo thơm phức khiến cái bụng trống rỗng của Hạ Diện Tâm xon xót, cồn cào. Hạ Diện Tâm khẽ nuốt khan một cái, cụp mắt né tránh, không dám nhìn đến bát cháo kia. Bữa ăn trên xe buýt không gian hôm trước đã mang đến hậu quả quá khủng khiếp, Hạ Diện Tâm vẫn còn bị ám ảnh không thôi.
Một lần nữa, Hà Dương Cẩm nhận ra được việc anh ta lừa gạt hôm trước đã để lại trong lòng Hạ Diện Tâm một sự tổn thương nghiêm trọng. Hà Dương Cẩm thở dài, đặt cái mâm lên chiếc bàn gần đó rồi quày quả bước ra ngoài. Hạ Diện Tâm vẫn ngồi im trên giường, cúi đầu nhìn chằm chằm vào hoa văn trên tấm chăn, trong đầu của anh hỗn loạn quá nhiều suy nghĩ và cảm xúc.
Lúc Hà Dương Cẩm quay vào, trên tay anh ta mang theo một cái chén nhỏ và một cái muỗng. Nhìn gương mặt của Hạ Diện Tâm tái nhợt, Hà Dương Cẩm lại thở dài. Anh ta bước tới bên chiếc bàn, dùng muỗng múc một phần cháo trong bát qua chén nhỏ. Hà Dương Cẩm cố ý chạm cái muỗng vào thành chén, tạo thành tiếng khua lanh canh nhưng vẫn không thể thu hút được ánh mắt của Hạ Diện Tâm dù chỉ là một cái liếc nhìn. Hà Dương Cẩm ngồi xổm xuống, để bản thân hiện rõ trong tầm nhìn của Hạ Diện Tâm. Anh ta giơ chén cháo lên cho Hạ Diện Tâm nhìn thấy rồi múc từng muỗng đưa vào miệng ăn ngon lành.
Hạ Diện Tâm vẫn nhìn chằm chằm vào hoa văn trên chiếc chăn, nhưng cổ họng của anh đã không nén được mà lại nuốt khan mấy cái.