Người Về Từ Trại Giam Không Gian - Tổng Giám Đốc Tàn Nhẫn, Tôi Không Dám Yêu Anh Nữa! - Chương 44: Biến chuyển
Cập nhật lúc: 2025-02-06 10:11:13
Lượt xem: 4
Thế nhưng, giây phút nhìn thấy hình bóng gầy gò của Hạ Diện Tâm đứng cô đơn, bơ vơ nơi trạm xe, Hà Dương Cẩm đã có linh cảm không tốt.
Hình như cả anh ta lẫn Nhiếp Tẫn Hàn đều đã có lầm lẫn gì đó rồi. Người đàn ông kia dù chỉ trùm một cái bao tải xấu xí để che chắn thân hình đơn bạc nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, ánh mắt của anh vẫn trong trẻo dù đã trộn lẫn rất nhiều bi thương. Với kinh nghiệm lăn lộn trong đám người hỗn tạp đã nhiều năm, Hà Dương Cẩm nhận thấy, người như Hạ Diện Tâm không thể nào ti tiện, hèn hạ như Nhiếp Tẫn Hàn đã kể.
Tiếp đó, Hà Dương Cẩm nhìn thấy Hạ Diện Tâm cười gượng khi không có tiền lên xe, Hạ Diện Tâm bơ vơ không nơi nương tựa vẫn không hề chủ động đến gần ai để kết thân hay nịnh bợ. Rồi Hà Dương Cẩm lại chứng kiến Hạ Diện Tâm khổ sở, vật vã chống chọi với bản năng, dù đã đói đến lả người, dù đang thèm thuồng đến nuốt khan liên tục vẫn kiên cường chịu đựng, không hề xin xỏ bất cứ ai hay bất cứ thứ gì. Ngay cả khi Hà Dương Cẩm mở lời muốn mời Hạ Diện Tâm một bữa cơm, anh vẫn lắc đầu từ chối, tạo điều kiện cho kế hoạch của Hà Dương Cẩm lừa anh ký tên vào giấy nợ trở nên vô cùng dễ dàng.
Mặc dù kế hoạch đã thành công trót lọt đến gần một nửa, nhưng Hà Dương Cẩm càng lúc càng cảm thấy khó chịu vì áy náy và hối hận. Anh ta không muốn tiếp tục giúp Nhiếp Tẫn Hàn trả thù nữa.
Bước tiếp theo của kế hoạch đúng ra phải là Hà Dương Cẩm lật mặt với Hạ Diện Tâm, để cho anh cảm thấy rằng, trên đời này sẽ không có ai đối xử tốt với anh.
Tiếp đó, Hà Dương Cẩm sẽ dùng kinh nghiệm tình trường phong phú của bản thân, c.ưỡng ép Hạ Diện Tâm rơi vào hố sâu dục vọng, điều giáo để Hạ Diện Tâm bộc lộ hết tất cả những bộ mặt hèn mọn nhất, đê tiện nhất, dơ bẩn nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-ve-tu-trai-giam-khong-gian-tong-giam-doc-tan-nhan-toi-khong-dam-yeu-anh-nua/chuong-44-bien-chuyen.html.]
Kết thúc kế hoạch, Hà Dương Cẩm sẽ bán Hạ Diện Tâm vào một hộp đêm xa hoa của chính mình, để Hạ Diện Tâm trở thành món hàng chuyên phục vụ cho những kẻ có sở thích biến thái nhất, bạo ngược nhất trong suốt một năm.
Sau đó, Nhiếp Tẫn Hàn sẽ xuất hiện, ra điều kiện buộc Hạ Diện Tâm phải trở thành nô dịch phục vụ cho hai cô gái đang hôn mê trong bệnh viện thì sẽ mua lại anh từ hộp đêm kia.
Thế nhưng, Hà Dương Cẩm hối hận rồi. Nhìn Hạ Diện Tâm ăn bữa cơm bình thường tới mức tầm thường trên xe buýt một cách ngon lành và xúc động như thế, lại nhìn cơ thể của anh gầy gò mang đầy vết thương chỉ có một cái bao bố quấn quanh, Hà Dương Cẩm nhớ ra, Hạ Diện Tâm đã từng phải bị giam cầm trong trại giam không gian đến hơn sáu năm. Trại giam không gian là chỗ nào chứ? Đó vốn không phải là nơi cho con người ở. Suốt sáu năm kia, chắc chắn Hạ Diện Tâm đã phải chịu không ít khổ sở, đau nhục, thế mà lúc ra tù, anh vẫn còn giữ được cốt khí như thế, còn tự trọng cao như thế… Bỗng nhiên Hà Dương Cẩm cảm thấy nể phục Hạ Diện Tâm.
Đáng sợ hơn cả chính là, trong lúc lòng dạ của Hà Dương Cẩm đang rối bời vì biết rằng mình đã làm sai thì Hạ Diện Tâm lại nở một nụ cười với Hà Dương Cẩm và chân thành nói lời cảm ơn.
Khi ấy, trong lòng Hà Dương Cẩm như bị ai giáng cho một đấm, choáng váng đến xây xẩm.
Tiếp đó, Hà Dương Cẩm lại cảm thấy trong lòng tiếp tục như bị ai cấu cho một cái, vừa đau vừa nghẹn, khi Hạ Diện Tâm vì câu nói của anh ta mà tắt ngấm đi nụ cười sáng bừng trên mặt.
Sau đó nữa, cảm giác trong lòng của Hà Dương Cẩm lại chuyển thành xót xa, thương cảm khi phát hiện ra bàn tay của Hạ Diện Tâm đã bị thương tổn nghiêm trọng, xương và gân có lẽ đều đã không còn bình thường. Không chỉ vậy, gương mặt tái nhợt của Hạ Diện Tâm và thân thể gầy yếu vẫn luôn run rẩy của anh còn báo cho Hà Dương Cẩm biết rằng, những thương tổn mà Hạ Diện Tâm phải chịu còn nhiều hơn và nặng nề hơn những gì anh ta có thể nhìn thấy được.