Người Về Từ Trại Giam Không Gian - Tổng Giám Đốc Tàn Nhẫn, Tôi Không Dám Yêu Anh Nữa! - Chương 47: Nghẹn giọng
Cập nhật lúc: 2025-02-06 10:18:01
Lượt xem: 2
Anh ta khịt mũi, cố ngăn cảm xúc không rõ là chua xót, cảm động hay tức giận đang trào dâng hỗn độn trong lòng. Đáng ghét thật! Cái gã ngốc Hạ Diện Tâm này bị tra tấn đến như thế mà không thèm nói một câu nào. Sau đó Hà Dương Cẩm đã dùng rất nhiều cách cũng không thể ép Hạ Diện Tâm nói được một câu ra hồn nào cả. Ấy vậy mà bây giờ Hạ Diện Tâm lại đang nói rất rõ ràng và rành rọt, lại là những lời xin lỗi hắn, chỉ vì anh nghĩ rằng mình đã hiểu sai về hắn.
Nỗi nghi ngờ vốn vẫn luôn âm ỉ trong lòng của Hà Dương Cẩm lại càng bùng lên dữ dội. Càng lúc hắn càng cảm thấy Hạ Diện Tâm không hề hèn mọn, đáng khinh như lời Nhiếp Tẫn Hàn đã nói. Thậm chí, Hà Dương Cẩm còn càng lúc càng thấy kính trọng và yêu quý Hạ Diện Tâm nhiều hơn.
Trong lúc Hà Dương Cẩm còn đang ngẫm nghĩ linh tinh thì Hạ Diện Tâm đã mặc xong quần áo. Thấy Hà Dương Cẩm vẩn còn đang đứng ngẩn ra, Hạ Diện Tâm lại thở dài. Xem ra sự nghi kỵ và cảnh giác của anh đã khiến cậu trai trẻ này bị tổn thương rồi. Thở dài thêm một hơi nữa, Hạ Diện Tâm khẽ khàng cất tiếng:
- Thật sự rất xin lỗi cậu! Là do bản thân tôi không tốt, tôi không quen được người khác đối xử tốt cho nên mới nghi ngờ tấm lòng của cậu. Thành thật xin lỗi. Nếu cậu không tha thứ cho tôi, vậy thì tôi…
Hạ Diện Tâm nói đến đây thì nghẹn giọng. Nếu Hà Dương Cẩm không tha thứ cho anh thì Hạ Diện Tâm cũng không biết phải làm thế nào, càng không biết phải dùng thứ gì để bù đắp cho người ta.
Lúc này anh vốn chẳng có gì, chẳng còn gì, chỉ còn có một thân thể rách nát và bẩn thỉu đến không thể chịu nổi mà thôi. Hơn nữa, đêm qua Hà Dương Cẩm cũng đã hưởng dụng thân thể nhơ nhớp này của anh, nhưng hình như hắn không có vẻ gì là thích thú cả. Vả lại, dù đã trải qua bao nhiêu tra tấn nhục nhã ở trại giam không gian số sáu mươi chín kia, nhưng nếu bảo Hạ Diện Tâm chủ động đề nghị dùng thân thể để đổi chác bất cứ thứ gì thì anh cũng không thể nào mở miệng cho được. Huống chi, đem so giữa thân thể bẩn thỉu của mình với tấm lòng tốt của Hà Dương Cẩm, chính Hạ Diện Tâm cũng cảm thấy thật đáng khinh, thật tởm lợm.
Cho nên, Hạ Diện Tâm nghẹn một lúc rất lâu vẫn không thể đưa ra được lời hứa hẹn gì để đổi lại sự tha thứ của Hà Dương Cẩm. Cũng may, Hà Dương Cẩm vốn không cần Hạ Diện Tâm phải hứa hẹn gì cả. Hắn chép chép miệng mấy cái rồi tự đưa ra điều kiện với Hạ Diện Tâm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-ve-tu-trai-giam-khong-gian-tong-giam-doc-tan-nhan-toi-khong-dam-yeu-anh-nua/chuong-47-nghen-giong.html.]
- Nếu anh muốn tôi tha thứ cho anh, không tức giận vì anh đã hiểu lầm tôi nữa, vậy thì…
Hạ Diện Tâm hồi hộp hỏi:
- Vậy thì thế nào? Cậu muốn tôi phải làm gì? Chỉ cần không phạm pháp, không hại người, tôi đều có thể làm được.
Lần này đến lượt Hà Dương Cẩm nghẹn họng. Điều mà hắn muốn Hạ Diện Tâm phải làm không biết có phải là phạm pháp hay không, nhưng chắc chắn sẽ làm hại đến một người. Mà người bị hại đó chính là Hạ Diện Tâm.
Vốn theo kế hoạch của Nhiếp Tẫn Hàn vạch ra, sau khi Hà Dương Cẩm tiếp cận được Hạ Diện Tâm rồi thì gieo cho anh hy vọng, sau đó tàn nhẫn tước đoạt đi hy vọng đó, đập vỡ phòng tuyến cuối cùng của Hạ Diện Tâm, để anh không còn cách nào khác phải chấp nhận cúi đầu nương nhờ Nhiếp Tẫn Hàn, mặc cho hắn sai phái, chà đạp.
Mặc dù trên chuyến xe buýt hôm đó Hà Dương Cẩm đã đổi ý và rời khỏi, không cố tình tiếp cận Hạ Diện Tâm nữa. Nhưng trời xui đất khiến thế nào, bây giờ quanh đi quẩn lại hắn vẫn đang tiếp cận Hạ Diện Tâm. Không chỉ thế, Hà Dương Cẩm còn tinh ý nhận ra rằng, Hạ Diện Tâm đang có thiện cảm với hắn. Có lẽ vì cảm kích hắn đã cứu giúp anh ra khỏi đống rác ở bến xe, cũng có thể là vì áy náy khi cho rằng bản thân đã nghi ngờ oan cho hắn, nên hiện tại Hạ Diện Tâm đã không còn một chút phòng bị nào đối với Hà Dương Cẩm nữa.
Nếu bây giờ Hà Dương Cẩm vẫn tiếp tục thực hiện theo kế hoạch tàn nhẫn của Nhiếp Tẫn Hàn thì chính hắn đang làm hại Hạ Diện Tâm rồi còn gì?