Người Về Từ Trại Giam Không Gian - Tổng Giám Đốc Tàn Nhẫn, Tôi Không Dám Yêu Anh Nữa! - Chương 56. Nghĩa khí?
Cập nhật lúc: 2025-02-08 10:35:52
Lượt xem: 0
Một câu hỏi này đã thành công giữ chân được Hạ Diện Tâm. Lúc này anh cũng đã bình tĩnh hơn và cảm thấy vừa khó hiểu vừa hối hận khi bản thân đã không thể kìm chế được cảm xúc. Rõ ràng trong suốt sáu năm sống không bằng c.h.ế.t ở trại giam không gian số sáu mươi chín, anh đã có thể chịu đựng được những chuyện còn khủng khiếp hơn việc bị những người bảo vệ bắt giữ. Tại sao bây giờ anh lại xúc động dẫn đến hành động mất lí trí như thế này?
Lẽ nào anh đã mất quyền con người rồi, đã bị đóng dấu ấn nô lệ của quái vật không gian rồi nên đã không còn quen với không khí ở Trái Đất được nữa?
Cho dù là vì lý do gì đi chăng nữa thì Hạ Diện Tâm cũng biết hành động đánh người vừa rồi của mình là không đúng. Hơn nữa, hậu quả của chuyện này còn có nguy cơ có thể liên lụy đến Hà Dương Cẩm. Không cẩn suy nghĩ quá nhiều, Hạ Diện Tâm quay lại.
Hạ Diện Tâm bước từng bước đến trước mặt của Lục Ngọc bảo. Mặc dù chân của anh đã từng bị tổn thương nặng nề nên di chuyển có phần khập khiễng, nhưng đám bảo vệ đứng sau lưng Lục Ngọc Bảo, và cả bản thân vị giám đốc của quán bar Nhất Dạ Đế Vương cũng không tránh khỏi căng thăng, âm thầm thủ thế.
Hạ Diện Tâm bước đến trước mặt Lục Ngọc Bảo, cúi nhẹ đầu, thấp giọng nói:
- Xin lỗi ngài! Do tôi quá sợ hãi nên không thể kiểm soát được tâm trạng. Xin ngài đừng trút giận lên người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-ve-tu-trai-giam-khong-gian-tong-giam-doc-tan-nhan-toi-khong-dam-yeu-anh-nua/chuong-56-nghia-khi.html.]
Lục Ngọc Bảo cau mày. Anh ta không ngờ chỉ một câu đe dọa như thế mà đã có thể khiến người đàn ông kia quay lại, ngoan ngõa cúi đầu xin lỗi như thế. Tuy nhiên, những lời mà Hạ Diện Tâm nói ra lại khiến Lục Ngọc Bảo không hề hài lòng một chút nào. Mà thật ra cũng không thể trách được Lục Ngọc Bảo. Bởi vì nào có ai có thể tin rằng một người vừa mới hung hăng đánh ngã một loạt bốn, năm bảo vệ ở quán bar Nhất Dạ Đế Vương lại bởi vì nguyên nhân là “quá sợ hãi”.
Lục Ngọc Bảo liếc mắt nhìn ba người bảo vệ đang đứng lấp ló sau lưng của mình, lại nhìn hai người bảo vệ còn lại vẫn còn đang nằm lăn lộn dưới đất chưa thể đứng dậy nổi rồi mới chuyển ảnh mắt về người đàn ông dù đang cúi đầu nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp trước mặt mà trong lòng càng lúc càng bất mãn. Như thế này là anh ta đã sợ hãi dữ chưa? Cái lý do “vì quá sợ hãi” mà Hạ Diện Tâm thành thật nói ra, lọt vào tai của Lục Ngọc Bảo, lại chỉ là cái cớ qua quýt cố ý để thị uy, chế nhạo. Thế nên, Lục Ngọc Bảo nhướng mày, cất giọng lạnh lùng bắt bẻ:
- Hừ, uổng cho Hà Dương Cẩm lo lắng cho anh đến như thế, bây giờ trong miệng anh lại chỉ trở thành là “người khác” rồi à? Còn nữa, anh vốn là người có lỗi, anh lấy tư cách gì mà ra lệnh cho tôi không được trút giận vào người khác? Tôi không trút giận vào người khác, vậy tôi trút giận vào anh thì được chứ gì? Đúng không?
Hạ Diện Tâm cười chua xót. Quả nhiên là vị giám đốc này muốn nhắm vào anh. Quả nhiên, loại người như anh dù đi đến đâu cũng bị người khác ghét bỏ, khinh bỉ. Cho dù chỉ là một người vừa mới gặp mặt lần đầu tiên mà đã khinh ghét đến muốn trút giận lên đầu anh như thế này. Nuốt khan một cái, Hạ Diện Tâm gật đầu, đáp nhẹ một tiếng:
- Được.
- Hả?
Lục Ngọc Bảo ngạc nhiên một lần nữa. Mặc dù anh ta lăn lộn trong giới hỗn tạp này đã khá lâu, cũng từng chứng kiến những cái gọi là “nghĩa khí” giữa những người từng vào sinh ra tử cùng nhau, bản thân Lục Ngọc Bảo cũng là một người coi trọng nghĩa khí. Nhưng anh ta không ngờ rằng, một gã đàn ông nhìn bẩn thỉu, hèn kém, lại còn đang làm nhân tình cho một thiếu gia nhà giàu lại cũng có thể có nghĩa khí như thế. Hay đây chỉ là một trong những cách lạt mềm buột chặt, đẹo mặt nạ đóng trò của một kẻ lươn lẹo, xảo trá mà thôi?