Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Về Từ Trại Giam Không Gian - Tổng Giám Đốc Tàn Nhẫn, Tôi Không Dám Yêu Anh Nữa! - Chương 60. Vừa vô dụng vừa yếu đuối?

Cập nhật lúc: 2025-02-10 07:17:32
Lượt xem: 0

Quả nhiên “Hứa Vĩnh Tâm” không phản bác, anh chỉ gật đầu một cái rồi cầm lấy cây lau nhà. Tâm trí của anh vẫn còn khá hỗn loạn, cơn đau đầu vẫn chưa giảm bớt, anh cần vận động chân tay một chút để đáng lạc hướng những xúc cảm và cảm xúc khiến anh khổ sở này. Nhân viên vệ sinh kia nhìn thấy dáng vẻ đờ đẫn của “Hứa Vĩnh Tâm” lại chỉ cảm thấy anh đúng là một thằng ngốc, bộ dáng ngoan ngoãn mặc kệ người khác bắt nạt. Trong lòng cô ta càng thêm xem thường anh nhiều hơn.

 

“Hứa Vĩnh Tâm” cụp mắt nhìn xuống sàn, như một con rồi nối gót sau lưng nhân viên vệ sinh kia đi vào thang máy. Thế nhưng anh vừa bước vào thang máy thì đã bị đẩy ra ngoài. “Hứa Vĩnh Tâm” ngẩng lên nhìn một cái, tỏ vẻ không hiểu. Người phục vụ kia tỏ ra chán ghét, liếc xéo “Hứa Vĩnh Tâm” một cái, cất giọng dấm dẳng:

 

- Anh nhìn cái gì? Sao? Không phục à? Muốn đi thang máy à? Anh có tư cách đứng chung thang máy với tôi sao? Anh đi thang bộ lên lầu đi, chỉ có năm tầng thôi. Rèn luyện đi, để khỏe mạnh một chút. Trông anh còn ẻo lả hơn cả đàn bà chúng tôi nữa đấy!

 

Thật ra thì “Hứa Vĩnh Tâm” không hề yếu ớt. Nếu như người đứng đây là Giả Thu Hương, hoặc là bất cứ ai đã từng chứng kiến cảnh tượng anh quật ngã đến năm người bảo vệ ở trước cửa của quán bar Nhất Dạ Đế Vương hôm trước thì chắc chắn sẽ không bao giờ dám dùng loại lý lẽ này làm lý do để bắt nạt “Hứa Vĩnh Tâm”. Nhưng mỗi ngày anh đều mặc áo dài tay, cử động lại chậm chạp, tính tình thì hiền lành, dù có bị chèn ép cũng không hề chống đối lại nên đã tạo ấn tượng cho rất nhiều người xem thường anh, nghĩ anh là loại người yếu ớt, vô năng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-ve-tu-trai-giam-khong-gian-tong-giam-doc-tan-nhan-toi-khong-dam-yeu-anh-nua/chuong-60-vua-vo-dung-vua-yeu-duoi.html.]

 

Lần này cũng vậy. Cho dù rõ ràng là bị cố ý làm khó dễ, cho dù cái lý do vô lý đến cùng cực, “Hứa Vĩnh Tâm” cũng không hề lên tiếng cho bản thân mình. Người nhân viên vệ sinh kia không hề có một chút lo sợ hay áy náy nào. Cô ta tin chắc rằng “Hứa Vĩnh Tâm” rồi cũng sẽ im lặng chấp nhận bị bắt nạt như trước kia mà thôi.

 

Quả nhiên “Hứa Vĩnh Tâm” không chen vào thang máy nữa mà ngoan ngoãn leo tầng bộ. Cửa thang máy đóng lại, người nhân viên kia bĩu môi một cái, khinh bỉ. “Hứa Vĩnh Tâm” này đúng là không có một chút khí khái nào cả. Vừa vô dụng vừa yếu đuối.

 

Mặc kệ thái độ của người phía sau lưng, “Hứa Vĩnh Tâm” chậm rãi bước từng bậc thang lên từng tầng lầu. Cho dù khi cảm xúc bộc phát, anh đúng là có thể quật ngã được nhiều người, nhưng sáu năm sống không bằng c.h.ế.t trong những trò tra tấn tàn bạo của quái vật không gian cũng đã khiến sức khỏe của anh giảm sút rõ rệt. Bên trong thân thể của anh có rất nhiều vết thương vẫn còn để lại vô số di chứng. “Hứa Vĩnh Tâm” không có hơi sức đâu để quan tâm đến những trò bắt nạt vặt vãnh của những người ở quán bar này. Anh chỉ cần cố gắng làm việc, tiết kiệm đủ tiền để mua vé đến Lam Cầu, hoàn thành lời hứa với Nghị Tư Nhu. Sau đó,… “Hứa Vĩnh Tâm” cười khẽ. Sau khi đã kết thúc được tâm nguyện về lời hứa rồi, thì “Hứa Vĩnh Tâm” sẽ biến mất, và Hạ Diện Tâm cũng có thể buông tay được rồi.

 

Thang bộ chỉ có ngọn đèn nhỏ. Ở quán bar vốn có thang máy này, thang bộ thường chẳng được mấy ai dùng. Thế nên, những bậc thang lúc này chìm trong không gian vừa mờ tối vừa tĩnh lặng, tưởng như chỉ còn lại tiếng bước chân của “Hứa Vĩnh Tâm” vang lên đều đều. “Hứa Vĩnh Tâm” cứ tưởng anh sẽ chỉ có một mình đơn độc trên những bậc cầu thang dài đăng đẵng thông lên sáu tầng lâu. Thế nhưng lát sau anh liền biết, anh đã lầm, lầm rất to.

Loading...