Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống - Chương 41: Cánh Cửa Đã Mở
Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:15:30
Lượt xem: 0
Sáng hôm sau, Linh thức dậy trong không khí tươi mới của khu đất trồng cây xung quanh nhà hàng. Mặt trời vẫn chiếu rọi những tia nắng nhẹ nhàng lên mọi thứ, nhưng có điều gì đó khác lạ. Không gian bình yên này bỗng chốc mang theo một cảm giác kỳ bí, như thể chính nó cũng đang chuẩn bị cho một điều gì lớn lao sắp xảy ra.
Linh bước ra ngoài, đôi mắt cô lướt qua từng hàng cây. Những cây trái mà cô đã chăm sóc cẩn thận, giờ đây mọc tươi tốt hơn bao giờ hết. Những quả trái to, rực rỡ màu sắc, lấp lánh như chứa đựng một thứ năng lượng kỳ diệu bên trong. Chỉ cần nhìn chúng, Linh cũng có thể cảm nhận được sự sống đang trỗi dậy mạnh mẽ. Nhưng điều cô không ngờ là sức mạnh của những loại cây này đã vượt qua mức tưởng tượng.
Trong thời gian qua, Linh đã trồng rất nhiều loại cây khác nhau, mỗi loại đều có tác dụng riêng, từ tăng cường thể lực, may mắn, cho đến chữa bệnh và hồi phục mana. Nhưng hôm nay, có một thứ gì đó mới mẻ đang diễn ra. Một trong những cây lạ cô mới gieo hạt cách đây không lâu bỗng nở hoa, rồi kết trái ngay trước mắt cô, một tốc độ phát triển chưa từng thấy.
Cô cúi xuống nhìn kỹ hơn vào quả cây. Màu sắc của nó không giống bất kỳ loại trái cây nào cô từng thấy. Quả cây nhỏ nhắn, với vỏ ngoài màu xanh đậm, nhưng lại phát sáng nhẹ nhàng, như thể chứa đựng năng lượng bên trong. Linh cảm nhận được sự kỳ bí từ quả này, một linh cảm cho cô biết rằng nó không đơn thuần là một loại trái cây bình thường.
“Quả này... nó có gì đặc biệt?” Linh tự hỏi.
Cô đưa tay lên, định hái quả cây, nhưng ngay khi ngón tay cô chạm vào vỏ ngoài của nó, một luồng năng lượng mạnh mẽ truyền từ quả cây lên tay cô, làm cô giật mình lùi lại. Ánh sáng từ quả cây bỗng dưng sáng rực hơn, rồi yếu dần, như thể nó đã truyền một phần sức mạnh của mình vào cơ thể cô.
Linh đứng yên, trái tim cô đập thình thịch vì ngạc nhiên và hồi hộp. Cô cảm nhận được một sự thay đổi nhỏ trong người, như thể năng lượng từ quả cây đã hòa quyện với sức mạnh của cô. Cô chưa bao giờ trải qua điều gì tương tự trước đây.
Cô nhìn lại khu đất trồng cây, rồi nhìn lên bầu trời. Linh biết rằng điều này không chỉ là ngẫu nhiên. Cô đã mở cánh cửa cuối cùng và lựa chọn con đường của mình. Sức mạnh mới từ những loại cây kỳ lạ này có thể là chìa khóa để đối phó với tương lai, nhưng nó cũng có thể mang theo những thách thức lớn hơn.
---
Khi quay trở lại nhà hàng, Linh bất ngờ nhìn thấy một bức thư lạ đặt ngay trên bàn ăn. Chiếc phong bì trắng, không có dấu vết của ai đã gửi. Linh cảm nhận có điều bất thường. Cô chầm chậm mở lá thư ra, và bên trong là một tờ giấy được viết bằng nét chữ thanh thoát:
**"Ngươi đã chọn đúng, nhưng con đường phía trước không dễ dàng. Những sinh vật mới sẽ xuất hiện, và ngươi phải đối mặt với chúng. Hãy sử dụng sức mạnh mà ngươi đã thu thập, và nhớ rằng, sự hi sinh luôn đi kèm với trách nhiệm."**
Không có tên người gửi, không có bất kỳ dấu vết nào khác. Chỉ có thông điệp bí ẩn này. Linh cầm tờ giấy, đọc lại từng dòng chữ một cách cẩn thận. Lời lẽ này như một lời cảnh báo, nhưng đồng thời cũng là một lời động viên. Cô biết thử thách thực sự vẫn chưa kết thúc. Những sinh vật mới—chúng là gì? Và tại sao cô lại phải đối đầu với chúng?
Nhưng thay vì sợ hãi, Linh cảm thấy quyết tâm của mình càng thêm mạnh mẽ. Cô đã đi xa đến thế này, đã vượt qua biết bao thử thách, thì chẳng có gì có thể khiến cô lùi bước. Cô cần phải chuẩn bị tốt hơn—không chỉ cho mình, mà còn cho tất cả những người đã đến nhà hàng của cô, đã tin tưởng và đồng hành cùng cô suốt thời gian qua.
MEOW
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nha-hang-ky-dieu-manh-dat-cua-su-song/chuong-41-canh-cua-da-mo.html.]
---
Cả ngày hôm đó, Linh bận rộn với việc kiểm tra lại mọi thứ trong nhà hàng, từ nguyên liệu đến hệ thống bảo vệ. Mọi thứ dường như vẫn ổn định, nhưng trong lòng cô vẫn còn nhiều lo âu về những điều sắp đến. Những quả cây mới trồng đang phát triển rất nhanh, mang theo tiềm năng lớn mà cô chưa khám phá hết.
Tối hôm đó, sau khi kết thúc ngày làm việc dài, Linh ngồi bên bếp lửa nhỏ trong bếp, nhâm nhi một ly trà thảo mộc. Cô cần thời gian để suy nghĩ, để tìm ra kế hoạch cho những gì sắp tới. Nhìn vào bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, cô cảm nhận được rằng những ngày bình yên này sẽ không kéo dài lâu nữa.
Suy nghĩ đang trôi dạt thì một tiếng gõ cửa vang lên, kéo Linh trở lại hiện tại. Cô không mong đợi ai đến vào giờ này. Khi mở cửa, Linh thấy một nhóm người đứng trước cổng nhà hàng. Họ trông kiệt sức, với quần áo rách nát và khuôn mặt mệt mỏi. Một người trong số họ, một người đàn ông trung niên với mái tóc bạc, tiến lên trước và khẽ cúi đầu.
“Chúng tôi nghe nói ở đây có một nơi an toàn,” ông nói, giọng nói mệt mỏi nhưng đầy hi vọng. “Chúng tôi đã đi qua một quãng đường dài, đối mặt với nhiều hiểm nguy. Xin cô, cho chúng tôi một nơi trú ẩn.”
Linh đứng im lặng một lúc, nhìn vào nhóm người trước mặt. Những ánh mắt họ hướng về cô đầy mong đợi. Cô có thể cảm nhận được nỗi khổ cực mà họ đã trải qua. Mọi người đều đang tìm kiếm sự an toàn, tìm kiếm một hy vọng cuối cùng giữa thế giới đầy rẫy hiểm nguy này.
Cô mở rộng cửa, ra hiệu cho họ bước vào. “Các vị có thể nghỉ ngơi ở đây. Nhưng trước tiên, các vị phải hiểu một điều: đây không chỉ là một nơi để trú ẩn. Đây là một nơi để tái tạo, để xây dựng lại hy vọng. Chúng tôi không chỉ sống sót, mà còn phải làm cho cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn.”
Người đàn ông già khẽ gật đầu, mắt ông ánh lên sự cảm kích. “Chúng tôi hiểu. Cảm ơn cô, thật lòng cảm ơn.”
---
Linh biết rằng nhóm người này chỉ là những người đầu tiên trong số rất nhiều người sẽ đến. Khi cô quyết định mở cánh cửa cuối cùng, cô đã chọn con đường khôi phục lại thế giới, và điều đó không chỉ có nghĩa là đánh bại kẻ thù. Nó còn có nghĩa là giúp đỡ những người khác, dẫn dắt họ qua bóng tối, và xây dựng một tương lai mới từ những gì còn sót lại.
Dù cho khó khăn nào đang chờ đợi phía trước, Linh cảm thấy mình đã sẵn sàng hơn bao giờ hết. Với sức mạnh của mình, với sự trợ giúp của những loại cây kỳ lạ, và với những người mới gia nhập, cô sẽ tiếp tục hành trình của mình—một hành trình không chỉ để sống sót, mà còn để tạo ra một thế giới tốt đẹp hơn.
Cánh cửa đã mở, và không có đường quay lại.