Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống - Chương 45: Hang Động Bí Ẩn
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:21:05
Lượt xem: 1
Linh cảm nhận rõ rệt bầu không khí lạnh lẽo phát ra từ cửa hang. Một luồng khí lạnh như băng quấn lấy người cô, mang theo sự u ám khó tả. Cả nhóm đứng trước cửa hang, im lặng một hồi lâu, cân nhắc xem liệu có nên bước vào đó hay không.
“Chắc chắn có thứ gì đó bên trong,” Tuấn khẽ nói, mắt ông dán chặt vào bóng tối đen ngòm trước mặt. “Nếu chúng ta vào, không biết liệu có thể quay lại hay không.”
Linh hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định. “Nếu chúng ta không vào, chúng sẽ tiếp tục tấn công nhà hàng. Đây là nguồn gốc của chúng, tôi chắc chắn như vậy. Chúng ta phải chặn đứng mối nguy hiểm này trước khi quá muộn.”
Không ai lên tiếng phản đối, tất cả đều hiểu rằng đó là con đường duy nhất. Linh bước lên trước, dẫn đầu, theo sau là Tuấn, Hạnh và Minh. Cả nhóm bước từng bước chậm rãi vào trong, bóng tối nuốt chửng họ.
---
Bên trong hang, ánh sáng từ ngoài dần biến mất, nhường chỗ cho một không gian tối tăm và tĩnh lặng đến rợn người. Không gian im lặng đến mức Linh có thể nghe rõ từng tiếng bước chân, từng hơi thở của cả nhóm.
Nhưng điều kỳ lạ là không khí trong hang dường như chứa đựng một loại năng lượng bất thường. Linh cảm thấy sự hiện diện của thứ gì đó rất lớn, rất mạnh mẽ và đang theo dõi từng bước đi của họ.
“Cẩn thận,” Tuấn thì thầm. “Có điều gì đó không ổn.”
Linh gật đầu, tay cô nắm chặt thanh kiếm nhỏ mang theo bên người, sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra. Càng tiến sâu vào hang, không gian càng trở nên rộng lớn hơn, nhưng đồng thời, cảm giác bất an cũng gia tăng.
---
Sau một đoạn đường dài trong bóng tối, cả nhóm đột ngột dừng lại khi trước mắt họ hiện ra một cảnh tượng kinh hoàng. Giữa lòng hang là một hố sâu khổng lồ, từ đó phát ra ánh sáng xanh lờ mờ. Trong hố sâu, hàng chục, thậm chí hàng trăm con quái vật đang nằm rải rác, chuyển động lặng lẽ như thể chúng đang ngủ đông.
“Chúng nhiều quá,” Hạnh thốt lên, giọng run run. “Chúng ta làm sao mà đối phó được với cả đám này?”
Linh không trả lời ngay, cô nhìn chăm chú vào hố sâu trước mặt, suy nghĩ. “Đây chính là nơi chúng sinh ra,” cô thì thầm. “Nhưng chúng ta không thể tấn công tất cả một lúc. Chúng ta phải tìm cách phá hủy nguồn gốc của chúng.”
Cả nhóm lặng đi một lúc lâu, suy nghĩ về kế hoạch. Đột nhiên, Linh nhận ra điều gì đó lạ lùng. Ở chính giữa hố sâu, có một khối tinh thể khổng lồ đang phát sáng yếu ớt, phát ra những luồng năng lượng mà cô cảm nhận được ngay từ khi bước vào hang.
“Tinh thể đó,” Linh nói, chỉ tay về phía nó. “Nó chính là nguồn năng lượng của chúng. Nếu chúng ta phá hủy nó, có thể sẽ ngăn chặn được sự sinh sôi của đám quái vật này.”
Tuấn nhìn theo hướng Linh chỉ, gật đầu. “Có thể cô đúng. Nhưng làm sao chúng ta có thể tiếp cận được nó mà không bị phát hiện?”
Linh mím môi suy nghĩ. “Chúng ta cần phải lén lút. Không được để chúng thức dậy, nếu không tất cả sẽ tiêu đời.”
---
Cả nhóm thận trọng tiến đến gần hơn, từng bước một, không dám tạo ra bất kỳ âm thanh nào. Tuy nhiên, càng đến gần, Linh càng cảm nhận rõ sức ép từ nguồn năng lượng mạnh mẽ tỏa ra từ tinh thể kia. Nó không chỉ là một khối vật chất thông thường, mà có vẻ như còn mang trong mình một sức mạnh siêu nhiên mà cô không thể lường trước.
Khi đến gần hơn, Linh nhận ra rằng để phá hủy được nó, không chỉ cần sức mạnh thể chất, mà còn phải sử dụng một phương pháp đặc biệt. Những loại vũ khí thông thường sẽ không thể phá hủy được tinh thể này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nha-hang-ky-dieu-manh-dat-cua-su-song/chuong-45-hang-dong-bi-an.html.]
“Chúng ta phải làm gì đây?” Minh thì thầm. “Nó quá lớn và mạnh mẽ. Vũ khí của chúng ta không thể làm gì được.”
Linh đăm chiêu một lúc, sau đó nhớ lại những món ăn đặc biệt mà cô đã chuẩn bị từ những loại quả hiếm trong khu vườn của mình. Những món ăn này có khả năng tăng cường sức mạnh đến mức không tưởng. Có thể đây chính là chìa khóa để đối phó với tinh thể này.
“Chúng ta sẽ cần đến sức mạnh của các món ăn,” Linh nói, rút ra một món ăn nhỏ mà cô đã cẩn thận chuẩn bị từ trước.
Cô trao món ăn cho Tuấn, Hạnh và Minh. “Ăn đi. Đây là cách duy nhất để có đủ sức mạnh phá hủy tinh thể này.”
Tuấn hơi ngần ngại, nhưng khi thấy ánh mắt kiên quyết của Linh, ông liền nhận lấy và ăn. Cả Hạnh và Minh cũng làm theo. Ngay lập tức, cả ba cảm nhận được sức mạnh lan tỏa trong cơ thể họ, như thể một luồng năng lượng mới được truyền vào.
Linh cũng ăn phần của mình, cảm giác sức mạnh bùng lên trong người. Cô biết rằng đây là cơ hội duy nhất để tiêu diệt nguồn gốc của đám quái vật này.
---
Cả nhóm tiến sát đến tinh thể, sẵn sàng tấn công. Nhưng đúng lúc đó, một tiếng gầm rống vang lên từ dưới hố. Một con quái vật khổng lồ, lớn hơn tất cả những con khác, từ từ bước ra khỏi bóng tối. Đôi mắt đỏ rực của nó nhìn chằm chằm vào nhóm của Linh, đầy thù hận.
“Không ổn rồi,” Tuấn nói, giọng đầy căng thẳng. “Nó phát hiện ra chúng ta.”
Con quái vật khổng lồ lao tới, với tốc độ kinh hoàng. Nhưng lần này, Linh và nhóm của cô không còn yếu thế. Với sức mạnh mới từ món ăn, họ đối mặt với nó một cách dũng mãnh. Tuấn và Minh tấn công vào những điểm yếu của nó, trong khi Hạnh hỗ trợ từ phía sau bằng các đòn tấn công tầm xa.
Linh biết rằng con quái vật này chỉ là vật cản cuối cùng. Nếu họ có thể hạ gục nó, họ sẽ có cơ hội tiếp cận tinh thể và phá hủy nó.
Cuộc chiến diễn ra ác liệt, nhưng với sự kiên cường và sức mạnh vượt trội, cuối cùng, cả nhóm đã hạ gục được con quái vật khổng lồ. Nó gầm lên một tiếng cuối cùng trước khi đổ gục xuống đất.
Không chần chừ, Linh lao đến tinh thể, sử dụng toàn bộ sức mạnh còn lại để tấn công nó. Những tia sáng bùng lên, không gian xung quanh rung chuyển khi tinh thể bắt đầu nứt ra. Một luồng sáng chói lóa lan tỏa khắp hang động, khiến tất cả phải lùi lại.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, tinh thể phát nổ, tạo ra một âm thanh vang dội, và sau đó, tất cả trở lại yên tĩnh. Hố sâu bên dưới dường như sụp đổ, cuốn theo những con quái vật còn lại.
MEOW
---
Khi ánh sáng dần tắt, Linh đứng lặng giữa hang động trống rỗng. Tinh thể đã bị phá hủy, và nguồn gốc của đám quái vật đã biến mất. Cô biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu, nhưng ít nhất, mối nguy hiểm trước mắt đã được loại trừ.
“Chúng ta đã làm được,” Hạnh nói, giọng đầy xúc động.
Linh gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn còn nhiều băn khoăn. Cô biết rằng thế giới này vẫn còn nhiều bí ẩn và hiểm nguy mà cô chưa khám phá hết. Nhưng ít nhất, cô đã có thêm những đồng minh đáng tin cậy và sức mạnh mới để đối mặt với những thử thách sắp tới.
“Chúng ta nên quay về,” Linh nói, quay lưng lại với hang động hoang tàn. “Nhà hàng vẫn cần chúng ta.”