Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống - Chương 62: Bước Chân Của Kẻ Săn Đuổi
Cập nhật lúc: 2024-10-16 20:26:37
Lượt xem: 0
Cả nhóm ngay lập tức bật dậy khi Linh và Minh trở về khu trại cùng với đứa bé. Vân và Hưng vốn đã ngủ sâu, nhưng khi nghe thấy tiếng động lạ, họ nhanh chóng rút vũ khí ra, mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào bóng tối xung quanh. Tất cả đều có cảm giác rằng mối nguy hiểm đã cận kề.
Linh đặt đứa bé ngồi xuống gần đống lửa, đôi mắt cô chăm chú quan sát cử chỉ của đứa trẻ. “Em tên gì?” Cô hỏi nhẹ nhàng.
Đứa trẻ vẫn cúi đầu, đôi tay run rẩy ôm chặt lấy đầu gối. Nó không trả lời ngay, chỉ khẽ thút thít. Ánh sáng từ đống lửa le lói trên gương mặt bẩn thỉu và gầy guộc của nó, khiến nỗi sợ trong ánh mắt càng trở nên rõ rệt.
Vân ngồi xuống cạnh đứa bé, giọng dịu dàng: “Không sao đâu, em an toàn ở đây. Chúng tôi sẽ bảo vệ em.” Cô nhẹ nhàng vỗ về, như thể đang trấn an một chú chim nhỏ vừa thoát khỏi chiếc lồng đầy hiểm nguy.
Đứa trẻ cuối cùng cũng ngước lên, ánh mắt nó gặp ánh mắt của Linh. “Em tên Tâm,” nó thì thầm, giọng nói nhỏ như tiếng gió thoảng. “Họ… họ đã g.i.ế.c tất cả…”
---
Không ai trong nhóm cần hỏi thêm để hiểu rằng đứa bé đã phải chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp. Linh cắn chặt môi, đầu óc cô quay cuồng với những giả thuyết về những kẻ đã tàn phá ngôi làng hay nơi ở của đứa bé. Nhưng trước khi cô kịp hỏi thêm, Hưng đã bước đến, giọng trầm ngâm:
“Linh, cậu nghĩ thế nào về sinh vật mà Vân đã thấy trước đó? Có khả năng đứa trẻ này đã gặp nó không?”
Linh khẽ lắc đầu, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào đứa bé đang run rẩy trước mặt. “Có thể, nhưng chúng ta không có đủ thông tin. Việc duy nhất bây giờ là phải đảm bảo an toàn cho Tâm trước đã.”
Minh ngồi cạnh đống lửa, mặt anh tối sầm lại trong ánh sáng chập chờn của ngọn lửa. “Chúng ta không thể ở lại đây lâu. Nếu sinh vật kia đang đến gần, nơi này không an toàn nữa.”
Vân đứng dậy, đôi mắt lạnh lùng của cô quét quanh khu vực. “Tớ đồng ý. Chúng ta cần tìm một nơi an toàn hơn, nhưng di chuyển ban đêm có thể rất nguy hiểm. Tốt hơn hết là chúng ta nên lên kế hoạch thật kỹ.”
Linh suy nghĩ một lúc rồi nói, giọng đầy quyết tâm: “Chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay khi trời hửng sáng. Trước khi đi, tớ sẽ chuẩn bị thức ăn cho cả nhóm, để đảm bảo mọi người đều có đủ năng lượng.”
---
Trong khi mọi người thảo luận về kế hoạch di chuyển, Linh bắt đầu lôi ra các nguyên liệu còn lại trong túi đồ. Cô nhanh chóng bắt tay vào việc nấu ăn, nhưng lần này là một bữa ăn đầy đủ hơn, không chỉ là cháo loãng như trước. Cô lấy ra một ít thịt khô, nấm và gạo, tất cả đều là những thứ dễ bảo quản và giàu dinh dưỡng. Dù điều kiện hiện tại không cho phép cô nấu nướng cầu kỳ, Linh vẫn muốn đảm bảo rằng bữa ăn phải ngon miệng và đủ chất để cả nhóm có thể lấy lại sức sau một đêm dài căng thẳng.
MEOW
Mùi thơm của nấm và thịt khô dần lan tỏa trong không khí. Linh khéo léo đảo đều nồi thức ăn, thêm nước và gia vị để tạo ra một món súp đậm đà. Khi hơi nước bốc lên, cô cảm nhận được vị ngọt tự nhiên từ nấm và thịt thấm dần vào nước dùng. Món súp sôi lục bục, phát ra âm thanh dễ chịu giữa không gian tĩnh lặng, như một lời hứa hẹn về sự ấm áp và an ủi.
Tâm ngước mắt nhìn nồi súp, đôi mắt long lanh như chưa từng thấy thức ăn ngon lành như vậy trong một thời gian dài. Linh nhận ra ánh mắt đó và khẽ mỉm cười. Cô nhanh chóng múc một bát súp nóng hổi đưa cho Tâm.
“Ăn đi, em sẽ cảm thấy khá hơn đấy,” Linh nói, giọng nhẹ nhàng và ân cần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nha-hang-ky-dieu-manh-dat-cua-su-song/chuong-62-buoc-chan-cua-ke-san-duoi.html.]
Tâm cầm lấy bát súp, đôi tay nhỏ bé vẫn run rẩy, nhưng ánh mắt nó lộ rõ vẻ biết ơn. Khi đứa bé đưa thìa súp lên miệng, đôi môi khô nứt của nó mím lại để cảm nhận hương vị ấm áp. Mùi thơm từ nấm hòa quyện với vị ngọt béo của thịt, thêm chút mặn mà của gia vị khiến món ăn trở nên đậm đà. Đôi mắt Tâm thoáng chốc sáng lên khi nó nếm thử món súp.
“Ngon lắm,” Tâm khẽ nói, giọng yếu ớt nhưng có chút sự sống trở lại.
Linh khẽ gật đầu, lòng cô nhẹ nhõm khi thấy đứa trẻ bắt đầu ăn ngon lành. Cô quay lại chỗ nồi súp, tiếp tục múc ra cho những người còn lại. Cả nhóm ngồi quanh đống lửa, im lặng thưởng thức bữa ăn, như thể đây là khoảnh khắc bình yên hiếm hoi giữa cơn bão của hiểm nguy đang chờ đợi.
---
Khi bầu trời bắt đầu ửng sáng ở phía chân trời, cả nhóm sẵn sàng cho cuộc hành trình mới. Nhưng trước khi họ kịp di chuyển, Vân đột nhiên dừng lại, đôi mắt cô nhíu lại căng thẳng.
“Tớ nghe thấy gì đó,” Vân thì thầm, đôi mắt sắc bén nhìn về phía xa.
Cả nhóm lặng thinh, đôi tai căng ra lắng nghe. Và rồi, từ xa, tiếng động lạ lùng ấy lại vang lên – lần này gần hơn và rõ ràng hơn. Tiếng gầm rú pha lẫn với tiếng kim loại rít lên trong không gian, âm thanh của một cỗ máy khổng lồ đang tiến gần.
“Chết tiệt, nó đang đến gần,” Hưng nói, giọng căng thẳng.
“Di chuyển ngay lập tức,” Linh ra lệnh, không chút do dự. “Chúng ta không thể để nó bắt kịp.”
Cả nhóm nhanh chóng thu dọn đồ đạc và bế Tâm lên. Họ di chuyển vào rừng, cẩn thận giữ khoảng cách với khu vực phát ra tiếng động. Từng bước đi đều nhẹ nhàng nhưng gấp gáp, không ai dám phát ra âm thanh nào, lo sợ sinh vật kia có thể lần theo dấu vết của họ.
Trong khi di chuyển, Linh không ngừng suy nghĩ về những gì họ sẽ phải đối mặt. Sinh vật đó là gì? Tại sao nó lại có thể tạo ra âm thanh kỳ quái như vậy? Và liệu họ có đủ sức để đối đầu với nó nếu như bị phát hiện không?
Nhưng hơn hết, Linh lo lắng về Tâm. Đứa trẻ này có thể biết nhiều hơn những gì nó đang nói. Và có lẽ, sự xuất hiện của Tâm không phải là ngẫu nhiên.
---
Khi họ tiến sâu vào rừng, bầu trời dần chuyển sang màu xanh lục, báo hiệu một cơn bão sắp tới. Những tán cây rung rinh dưới gió, tạo ra âm thanh xào xạc đầy căng thẳng. Linh biết rằng thời gian của họ không còn nhiều. Họ phải tìm được nơi trú ẩn an toàn trước khi cơn bão ập đến, và trước khi sinh vật kỳ lạ đó kịp bắt kịp.
“Còn bao xa nữa thì chúng ta đến được khu vực an toàn?” Minh hỏi, giọng nói của anh đầy lo lắng.
Vân cẩn thận kiểm tra bản đồ trên tay. “Nếu chúng ta giữ tốc độ này, có thể sẽ đến được trước khi trời tối. Nhưng nếu gặp phải bất cứ thứ gì bất thường, chúng ta sẽ phải thay đổi kế hoạch.”
Linh không nói gì, cô chỉ lặng lẽ tiếp tục tiến lên phía trước, mắt dõi theo từng bước đi của nhóm. Bất kể điều gì đang chờ đợi họ phía trước, cô biết rằng mọi quyết định của mình lúc này sẽ ảnh hưởng đến cả nhóm, và cô không thể để bất kỳ ai phải chịu nguy hiểm thêm nữa.