Màn hình trong suốt trước mắt bạn là công nghệ mới nhất, chỉ riêng bạn có thể nhìn thấy. Nó chứa thông tin cá nhân của người chơi, vì vậy hãy đảm bảo giữ bí mật.
Vé vào phó bản "Tận Thế Cực Hàn" có giá 200 tệ, không giới hạn thời gian. Bạn có thể ở lại bao lâu tùy thích.
Nếu người chơi bị thương hoặc nhận đòn chí mạng, hệ thống sẽ tự động kích hoạt cơ chế bảo vệ, buộc người chơi rời khỏi phó bản để đảm bảo an toàn.
Trên màn hình trong suốt có mục cửa hàng, nơi người chơi có thể mua trang bị hoặc vật phẩm cần thiết để sinh tồn.
Nếu cảm thấy không thể thích nghi với điều kiện khắc nghiệt của phó bản, hãy nhấn nút "Rời đi". Hệ thống sẽ ngay lập tức đưa bạn ra ngoài.
Cao Lãng lướt qua từng dòng thông báo, đọc kỹ từng chữ một. Chỉ khi hoàn thành, anh mới có thể đóng danh sách lưu ý lại.
"Trời đất ơi!"
Cao Lãng vỗ ngực, ánh mắt liếc sang Nam Kỳ với vẻ kinh ngạc tột độ.
"Phó bản tận thế này đúng là chất thật! Còn có cả màn hình trong suốt này nữa. Cảm giác cứ như 'quang não' trong tiểu thuyết ấy!"
"Đỉnh vãi òi!"
Cả nhóm đều ngỡ ngàng, không ai tìm được từ ngữ nào diễn tả chính xác cảm xúc lúc này.
Trong khi đó, cư dân mạng theo dõi livestream không thể thấy màn hình trong suốt mà người chơi đang nhìn. Trong mắt họ, những người chơi vừa vào đã đứng đờ ra, thỉnh thoảng còn đưa tay quơ quơ trước mặt như đang thử chạm vào thứ gì đó vô hình. Cảnh tượng này trông hết sức kỳ lạ.
Khi tất cả hoàn thành việc đọc lưu ý, một cơn lạnh buốt đột ngột bao trùm lấy họ.
Không khí rét căm cắt vào da thịt, khiến ai cũng phải run lên.
Ánh mắt họ đảo quanh. Trước mặt chỉ là một màu trắng xóa của tuyết. Những dãy núi băng xa xa hiện lên lờ mờ dưới làn gió lạnh buốt. Họ đang đứng giữa một vùng hoang dã khắc nghiệt.
Ngoài tuyết ra, chẳng còn gì khác.
"Hơi thở của tôi cũng đóng băng luôn rồi!"
"A... Lạnh quá! Chỗ này chắc phải âm 30 độ!"
"Phó bản này rốt cuộc là muốn chơi cái gì vậy? Chỉ thấy tuyết với tuyết thôi."
"Tiêu rồi, điện thoại của tôi bị lạnh đến mức tắt nguồn luôn rồi!"
Giữa những tiếng kêu than, mọi thiết bị của người chơi lần lượt tắt máy vì nhiệt độ quá thấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/338.html.]
Chỉ còn duy nhất Cao Lãng là vẫn duy trì được livestream.
Cư dân mạng lập tức dán mắt vào màn hình của Cao Lãng để quan sát khung cảnh xung quanh.
[Wow, nơi này rộng thật đấy! Nhưng... chẳng có gì đặc biệt.]
[Tuyết và băng trông cũng đẹp đấy, nhưng có vẻ hơi chán. Không thể so với phó bản Tiểu Thiến hay Sadako được.]
[Khoan, mới bắt đầu thôi mà! Đi sâu vào trong chắc chắn sẽ có gì đó thú vị hơn!]
Nhóm người chơi không còn cách nào khác, chỉ đành chọn đại một hướng rồi bắt đầu tiến lên.
Càng đi, cái lạnh càng thấm vào tận xương tủy.
Gió rét như những lưỡi d.a.o sắc bén cứa vào da thịt.
Dù mặc áo lông dày cỡ nào, cũng chẳng thể cản nổi cái lạnh cắt da.
Một cô gái dáng cao khẽ run rẩy, từng hơi thở của cô hóa thành làn khói trắng lơ lửng trước mặt.
"Tôi không đi nổi nữa..." Giọng cô run run, chân gần như khuỵu xuống.
Rồi cô ngồi bệt xuống nền tuyết lạnh buốt, cơ thể co rúm lại, không còn sức để cử động.
Cao Lãng lo lắng kêu lên:
"Không được ngồi im như vậy đâu! Càng không cử động sẽ càng lạnh hơn, cô sẽ bị cóng mất!"
Cô gái chỉ khẽ lắc đầu, đôi môi tái nhợt, không còn sức để đáp lời.
Tuyết dày tới nửa mét, mỗi bước đi đều khó khăn như lún sâu vào một đầm lầy trắng xóa.
Mà điều tệ hơn cả là họ không hề biết nên đi về đâu.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Cảm giác hối hận thoáng hiện lên trong mắt cô gái. Lẽ ra cô không nên tham gia thử nghiệm phó bản này, nhất là khi sắp đến kỳ kinh nguyệt.
Cô lo rằng cái lạnh sẽ khiến cơ thể suy yếu nhanh hơn.
Những người khác cũng không khá hơn. Họ lê từng bước nặng nề, cơ thể dần rã rời vì lạnh.
"Tôi chịu hết nổi rồi! Tôi phải ra ngoài thôi!"
Một chàng trai to béo là người đầu tiên lên tiếng.