Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 377

Cập nhật lúc: 2025-04-04 02:16:43
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa thoát ra, con thỏ đen đã nhảy bật lên như một quả bóng. Nó trợn mắt, khoe hàm răng trắng bóng rồi càu nhàu:

"Chị Tiểu Thiến! Sao chị lại trói em vậy? Phải để em xử lý cô ta chứ! Chị nhìn đi, em chỉ cần một cú đá thôi là cô ta sống không nổi luôn!"

Tiểu Thiến im lặng, mặt không đổi sắc nhìn con thỏ lắm mồm.

Trước đây, chị gái cô từng nhốt con thỏ đen để trừng phạt, còn cô thì thấy thương nó, nghĩ rằng nó chỉ nóng tính một chút, thật ra là thỏ ngoan.

Nhưng giờ thì cô đã hiểu, hình phạt đó quá nhẹ.

Nếu không cẩn thận, cái miệng và đôi chân dài của nó sẽ rước họa từ lúc nào không hay!

Không lâu sau, Lê Diệu cùng các hồn ma không tham gia nhiệm vụ khác đã đến nơi.

Một đám người vây quanh Tịch Tử Hạ, nhìn cô ta như đang xem sinh vật lạ trong sở thú. Có kẻ nhón chân lên, có người ngó nghiêng từ mọi phía, không ai che giấu sự tò mò:

"Wow, đây chính là gián điệp sao?"

"Cô ta tên là Tịch Tử Hạ à? Nghe nói vị hôn phu của Lê Dương cũng họ Tịch. Có khi nào cô ta là người mà Lê Dương nhờ đến giúp?"

"Gì cơ? Chị Tiểu Thiến bị thương sao? Cô ta mạnh đến vậy à?"

Tịch Tử Hạ nghe rõ từng lời xì xào, sắc mặt càng lúc càng lạnh. Cô ta cố giữ bình tĩnh, ép mình không để bị ảnh hưởng bởi đám đông ồn ào.

Ánh mắt cô ta dần chuyển sang một người — cô gái đứng giữa đám đông, được các hồn ma bảo vệ như trung tâm của cả thế giới này.

Tịch Tử Hạ nhìn chăm chú, đánh giá đối phương, rồi lạnh lùng cất tiếng:

"Cô là Lê Diệu?"

Cô gái đứng trước mặt Tịch Tử Hạ mặc một chiếc váy dài màu đen, thêu hoa văn vàng óng ánh. Kiểu dáng tuy hơi rộng nhưng lại khéo léo tôn lên vóc dáng cao ráo, thon thả của cô. Mái tóc xõa ngang vai, uốn nhẹ thành những lọn sóng lười biếng, tạo nên một vẻ đẹp vừa mang nét huyền bí phương Đông, lại vừa có chút gì đó phóng khoáng, lãng mạn của phương Tây.

Cả người cô ấy toát ra một loại khí chất khó gọi tên—vừa cuốn hút, vừa dễ gần, đẹp đẽ một cách bí ẩn. Trong khoảnh khắc ấy, Tịch Tử Hạ không khỏi cảm thấy thiện cảm dâng lên trong lòng.

"Không giống như mình tưởng tượng..." – cô ta thầm nghĩ.

Cùng lúc đó, Lê Diệu cũng đang bình thản đánh giá người lạ vừa xuất hiện.

"Ồ, là một cô gái. Hết." – trong đầu cô chỉ có bấy nhiêu.

Tịch Tử Hạ không ngờ rằng phản diện khét tiếng như Lê Diệu lại mang một khí chất như thế này. Trước khi gặp mặt, cô ta cứ tưởng Lê Diệu sẽ là kiểu phụ nữ sắc sảo, lạnh lùng, có phần cao ngạo và đầy công kích. Nhưng thực tế lại khác xa.

Ngược lại, Lê Diệu lại mang đến cảm giác vô cùng thân thiện, dễ gần—như một người bạn cũ lâu ngày không gặp, hoặc giống như một người chị họ có nét giống mẹ, khiến người ta muốn tiến đến và ôm lấy.

Ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng Tịch Tử Hạ thậm chí trỗi dậy một cảm giác do dự. Cô ta không muốn làm tổn thương người con gái trước mặt.

"Đáng lẽ cô ấy nên sống hạnh phúc..." – Tịch Tử Hạ thầm nghĩ.

Cô ta lặng lẽ mở lại bảng nhiệm vụ, phát hiện ra rằng: Lê Diệu không nhất thiết phải chết. Chỉ cần giao ra Mắt Âm Dương, đóng lại cánh cổng Nhà Ma Phong Đô là được. Như vậy, không chỉ có thể tha mạng cho Lê Diệu, thậm chí còn có thể để cô sống đến hết tuổi thọ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/377.html.]

Hơn nữa, chuyện phi thăng đâu phải dễ dàng gì. Theo Lê Tán nói, có khi phải tu luyện mấy chục năm, thậm chí cả trăm năm mới có thể phi thăng. Khi đó, Lê Diệu có lẽ đã sớm cạn kiệt tuổi thọ rồi.

Nghĩ đến đây, Tịch Tử Hạ khẽ lên tiếng, giọng điềm tĩnh:

"Tôi không muốn đối đầu với cô."

Lê Diệu khẽ nhíu mày, giọng không giấu được sự cảnh giác:

"Cô là ai?"

Cô không quen người này, lại bỗng dưng tuyên bố không muốn đối đầu, giọng điệu còn ra vẻ cao cao tại thượng. Tưởng mình là ai chứ?

Tịch Tử Hạ sững lại, không nghĩ phản ứng lại mạnh như vậy. Cô ta vừa định giải thích thì Lê Diệu đã quay người, bước đến bên Tiểu Thiến, ánh mắt lo lắng:

"Em bị thương à?"

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Tiểu Thiến nhẹ nhàng lắc đầu, kéo tay áo Lê Diệu, trấn an:

"Không sao đâu, em là hồn thể mà. Chỉ cần nghỉ một chút là sẽ ổn."

"Thật sự không sao? Bị thương ở đâu?" – Lê Diệu không yên tâm, hỏi dồn.

Tiểu Thiến cắn môi không trả lời. Cô không muốn Lê Diệu lo lắng, nhưng lại quên mất bên cạnh vẫn còn một cái loa miệng chính hiệu—con thỏ đen.

Thỏ đen không chần chừ, nhảy phốc lên vai Tiểu Thiến, hai tay múa loạn, tố cáo một tràng:

"Bà chủ, tôi kể cho cô nghe! Người phụ nữ kia độc ác lắm! Vừa bước vào phó bản là nói xấu cô, gọi cô là phản diện, còn phá hủy cây đàn của chị Tiểu Thiến, làm chị ấy đứt hết cả mười ngón tay!"

Lê Diệu lập tức siết chặt ánh mắt, cúi đầu nhìn bàn tay rớm m.á.u của Tiểu Thiến, trong lòng nổi lên cơn giận dữ. Không nói một lời, cô giơ tay vận khí, triệu hồi hàng ngàn chiếc gai sắc bén từ không trung, đồng loạt phóng về phía Tịch Tử Hạ.

Tịch Tử Hạ mặt biến sắc, nghiến răng quát lớn:

"Muốn c.h.ế.t à!"

Cô ta vốn định tha mạng, thế mà đối phương lại không biết điều, lại còn ra tay trước?

Nếu vậy... thì đừng trách!

Tịch Tử Hạ xoay người, vung tay phản đòn, một luồng khí mạnh mẽ đánh bật toàn bộ những mũi gai của Lê Diệu. Cùng lúc đó, Lê Diệu nhanh chóng dịch chuyển không gian, né tránh phản công.

Ở một bên, Họa Bì đang chứng kiến toàn bộ, không khỏi kinh ngạc:

"Bà chủ, cô ta lợi hại quá!"

Lê Diệu gật đầu, ánh mắt không hề rời khỏi đối thủ:

"Ừ, rất mạnh."

Dù Nhà Ma là địa bàn của cô, dù mọi trận pháp, linh lực đều nằm trong tầm kiểm soát, thế nhưng trước mặt người này—mọi thứ đều vô dụng.

Nhưng không sao. Cô có thể từ từ mà mài c.h.ế.t cô ta.

Loading...