Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 416

Cập nhật lúc: 2025-04-07 13:59:27
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa đánh, bà vừa rơi nước mắt:

"Trời ơi là trời... sao tôi lại đẻ ra cái thằng khốn nạn thế này chứ?!"

Sa Bích gần như gào lên:

"Con không nói dối! Là Ngụy Ni đánh con thật mà! Con thề đấy! Tại sao bố mẹ lại không tin con chứ?!"

Anh ta tức đến mức run người, suýt đập đầu vào tường.

Bà Sa vội vàng ôm lấy con, ngăn lại:

"Đừng! Đừng đập đầu! Con đã bị thương đầy người rồi, còn muốn chấn thương sọ não nữa à? Thôi đừng nói chuyện này nữa, mau đi bệnh viện đã!"

Ông Sa cũng gật đầu:

"Đi bệnh viện trước đã, chuyện gì tính sau."

Nhưng Sa Bích vùng ra khỏi tay mẹ, hét lên trong tuyệt vọng:

"Không! Con nói thật mà! Là Ngụy Ni đánh con! Con van xin bố mẹ, lần này tin con đi!"

Sự hoảng loạn và biểu cảm đau khổ của Sa Bích khiến hai ông bà có chút d.a.o động.

Chẳng lẽ… thật sự là do Ngụy Ni?

Ông Sa chau mày, lòng đầy nghi hoặc. Ông vẫn cảm thấy chuyện này khó tin. Ngụy Ni là cô gái yếu ớt, lúc nào cũng rụt rè, sức khỏe thì yếu... Làm sao cô ta có thể đánh lại một thằng đàn ông trưởng thành như Sa Bích được?

Cuối cùng, ông Sa nghiêm mặt nói:

"Được rồi, tao tạm thời tin mày. Bây giờ chúng ta cùng đến nhà mới của mày và Ngụy Ni, tao muốn đích thân hỏi cô ta, vì sao lại đánh mày?"

Vừa nghe thấy thế, Sa Bích chưa kịp vui mừng vì được tin tưởng, đã lập tức sợ hãi. Mặt anh ta tái mét như không còn giọt máu.

"Không được! Không được đi!" – Sa Bích lắc đầu như điên, liên tục ngăn cản.

Ông Sa sa sầm mặt:

"Tại sao không được? Có chuyện gì mà không thể đến đó?"

"Không thể đi! Nhất định không được đi!" – Sa Bích run rẩy, giọng nói lạc đi vì hoảng sợ. Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng điên loạn của Ngụy Ni, anh ta thấy cả người như bị đông cứng.

Con đàn bà điên đó, nếu họ mà đến, chắc chắn sẽ c.h.ế.t cả lũ!

Nhưng ông Sa lại hiểu lầm. Ông nhìn biểu cảm hoang mang của con trai mà cho rằng anh ta đang giấu đầu lòi đuôi, đang hoảng vì lời nói dối sắp bị vạch trần.

"Hừ! Tao biết ngay mà!" – Ông Sa trừng mắt, gầm lên – "Cái đồ vô dụng này! Mày lại nói dối đúng không?!"

Bà Sa cũng tức đến run người. Bà gần như phát điên vì thất vọng:

"Sao lại sinh ra cái thằng con như mày chứ?!"

"Tại sao lại không cho đi? Mày sợ chúng tao phát hiện mày nói dối à?!" – Ông Sa lạnh lùng chất vấn.

Bà Sa thì lo lắng hơn, nắm chặt lấy tay con trai, giọng run run:

"Sa Bích... con nói thật với mẹ đi. Có phải mày gây án mạng rồi không? Mày đánh c.h.ế.t Ngụy Ni rồi à?"

Câu hỏi ấy khiến cả không khí trùng xuống. Ánh mắt ông Sa cũng trở nên nghiêm trọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/416.html.]

Dù con trai ông có thể làm chuyện càn quấy, nhưng tuyệt đối không thể g.i.ế.c người. Nếu chuyện đó là thật, thì mọi chuyện đã vượt quá giới hạn.

"Không! Không có!" – Sa Bích hoảng loạn lắc đầu – "Cô ta không sao, thật mà! Con không đánh cô ta, là cô ta đánh con!"

Anh ta gần như sắp phát điên vì không ai tin mình.

Ông Sa lạnh giọng nói:

"Nếu vậy thì dẫn chúng tao đến gặp cô ta. Để tao tự hỏi rõ ràng."

"Không được!" – Sa Bích vẫn kiên quyết lắc đầu.

"Tại sao?"

"Bởi vì… cô ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cả ba chúng ta!" – Sa Bích hét lên, mắt mở to, giọng run rẩy đầy sợ hãi.

Nghe thế, ông Sa lập tức nổi giận:

"Nói láo! Đúng là cái đồ bịa chuyện!"

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Bà Sa cũng lắc đầu đầy thất vọng:

"Trời ơi, sao con lại thành ra thế này hả Sa Bích?"

"Á á á…" – Sa Bích hét lên, gần như phát cuồng. Không ai tin lời anh ta. Không ai hiểu nỗi sợ hãi tột độ trong lòng anh ta lúc này.

Sa Bích gào lên trong tuyệt vọng, giọng khản đặc, vang vọng khắp gian nhà.

Thì ra… đây là cảm giác khi có trăm cái miệng cũng không thể thanh minh!

Anh ta quằn quại trong sự phẫn uất, trong nỗi tủi nhục nghẹn ngào. Quá tuyệt vọng, quá đau khổ… những cảm xúc ấy như sóng dữ cuốn trào, khiến tinh thần anh ta hoàn toàn sụp đổ. Không khống chế nổi nữa, Sa Bích đưa tay lên, bóp chặt cổ mình, như muốn tự kết thúc tất cả.

"Con ơi! Con làm gì vậy! Đừng tự làm hại bản thân!" – Bà Sa hoảng hốt hét lên, nhào tới ôm chặt lấy anh ta, nước mắt ràn rụa.

Ông Sa cũng lập tức xông tới, dùng sức gỡ tay con trai ra khỏi cổ, rồi ấn mạnh anh ta xuống nền nhà:

"Thằng điên này! Mày phát rồ thật rồi sao?!"

Nhìn bộ dạng cuồng loạn của con trai, ông Sa không khỏi giật mình. Chẳng lẽ xu hướng bạo lực của nó đã đến mức tự hủy hoại chính mình?

Không được, không thể để tình trạng này kéo dài nữa. Phải làm gì đó. Nếu cứ để thế này, thằng con ông sẽ chẳng khác gì một kẻ điên!

Nghĩ đến đây, ông Sa lập tức nảy ra một ý tưởng: Phải gọi Ngụy Ni về.

Chỉ cần có Ngụy Ni bên cạnh, làm cái bao cát tinh thần cho Sa Bích trút giận, có lẽ thằng con ông sẽ khá lên chút đỉnh.

Vừa trói hai tay Sa Bích ra sau lưng, ông vừa ra lệnh cho vợ:

"Bà, gọi điện ngay cho Ngụy Ni, bảo nó đến đây chăm sóc thằng này!"

Nghe vậy, Sa Bích ngơ ngác, sau đó sợ hãi tột độ. Anh ta há hốc miệng, gần như không tin vào tai mình.

"Gì cơ? Bố định trói con lại rồi giao cho Ngụy Ni sao? Bố ơi! Thế chẳng phải là ném con vào miệng cọp à?!"

Anh ta giãy giụa điên cuồng, la hét như kẻ mất trí:

"Không! Con không muốn gặp Ngụy Ni! Đừng mà! Đừng gọi cô ta đến đây!"

"Im cái miệng lại, mày gào hét cái gì, muốn điếc tai tao à!" – Ông Sa nổi nóng, không chần chừ, liền lấy khăn nhét vào miệng con trai, rồi cùng bà Sa trói chặt anh ta vào ghế.

Một lúc sau, Ngụy Ni đến.

Loading...