Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 418

Cập nhật lúc: 2025-04-07 14:02:29
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngụy Ni nhìn anh ta lạnh lùng, khẽ nhếch môi nói nhỏ:

"Đúng là vô dụng."

Nói xong, cô ung dung quay lại ghế sofa, bật tivi lên xem như không có chuyện gì xảy ra.

Xem được một lúc, bà Sa bắt đầu không chịu nổi nữa, gắt lên từ phía bàn ăn:

"Có nhà nào mà con dâu lại như cô không hả? Cả ngày lười biếng, chẳng biết nhìn trước ngó sau! Không thấy chúng tôi ăn cơm xong rồi à? Mau vào dọn dẹp bếp núc đi chứ!"

Thực ra, Ngụy Ni vẫn còn chút lăn tăn trong lòng. Cô không muốn ra tay với người già, thấy như vậy là bất kính. Nhưng vừa nghe giọng điệu đầy hống hách và cay nghiệt của bà Sa, trong lòng cô như có lửa bùng lên.

Cô thấy mình còn không bằng người giúp việc!

Giúp việc thì còn được trả lương, còn cô thì sao? Làm không công, còn bị chửi rủa, khinh rẻ!

Nghĩ đến đây, trong đầu Ngụy Ni bỗng lóe lên một ý tưởng. Cô bước đến chỗ Sa Bích đang nằm bất tỉnh, cúi xuống lục túi áo anh ta, rút ra một xấp thẻ tín dụng. Sau đó, cô lạnh lùng rời khỏi nhà, đóng sầm cửa lại.

Ông Sa và bà Sa nghe thấy tiếng cửa, liếc nhìn nhau, bắt đầu cảm thấy có điều gì đó bất thường.

"Con bé này hình như có gì đó không đúng…" – ông Sa lẩm bẩm.

Bà Sa cũng thấy bất an:

"Không lẽ… thằng Sa Bích bị nó đánh thật sao?"

Hai người không dám chậm trễ, vội vàng chạy vào trong phòng xem con trai.

Còn Ngụy Ni, sau khi ra ngoài, lập tức bắt đầu “cuộc sống mới”. Cô đến trung tâm thương mại sang trọng nhất thành phố, mua hết những bộ quần áo đắt đỏ nhất, túi xách hàng hiệu, mỹ phẩm cao cấp… tay quẹt thẻ không hề do dự.

Sau đó, cô đặt bàn ở nhà hàng sang trọng bậc nhất, gọi cả loạt món ăn đắt đỏ để ăn uống thoả thích.

Tiếp theo, cô ghé vào một bệnh viện nha khoa tư nhân nổi tiếng, chọn dịch vụ cao cấp nhất để làm lại răng, chi tiêu hàng chục triệu không chớp mắt.

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, Ngụy Ni đã tiêu sạch hạn mức của năm chiếc thẻ tín dụng – tổng cộng hơn ba tỷ đồng.

Điều đáng nói là: những món đồ xa xỉ mua về, cô chẳng thèm giữ lại cái nào. Trên đường đi, gặp ai, cô cũng đưa tặng.

"Cho chị nè, xài hàng hiệu đi!"

"Chú ơi, tặng chú cái này!"

"Cháu gái dễ thương quá, lấy cái túi này nha!"

Cả con phố bỗng trở nên náo loạn. Người đi đường, chủ cửa hàng, nhân viên đều đổ xô về phía cô như thể vừa gặp được “vị thần tài sống”.

Ai nấy đều giơ điện thoại lên quay, muốn ghi lại cảnh tượng kỳ lạ này.

Đối diện với hàng loạt ống kính, Ngụy Ni không hề né tránh. Trái lại, cô còn mỉm cười, một nụ cười ngại ngùng nhưng đầy tự tin.

Nụ cười đó… để lộ một hàm răng trống trơn.

Đám đông lập tức hét lên:

"Trời đất ơi! Cô ấy… không có răng?!"

"Răng của cô đâu rồi?!"

Trước đây, Ngụy Ni là người cực kỳ nhạy cảm và tự ti. Cô rất sợ bị người khác nhìn thấy, càng sợ bị quay phim chụp hình. Nhưng bây giờ, cô đã coi như mình c.h.ế.t một lần. Đã không còn gì để mất nữa.

Mặt mũi là gì chứ? Có năng lực mới quan trọng.

Cô lấy ra một hàm răng giả bóng loáng, cẩn thận gắn vào miệng. Rồi quay sang đám đông, mỉm cười:

"Giờ thì tôi có răng rồi!"

Mọi người sửng sốt đến sững người.

Không ai ngờ một cô gái xinh đẹp, trang điểm kỹ lưỡng, ăn mặc sang chảnh như Ngụy Ni… lại hoàn toàn không có răng. Không một cái nào.

Mỗi khi nói chuyện, cô phải đeo một bộ hàm răng giả tháo lắp, được chế tác tinh xảo để che giấu đi khiếm khuyết ấy.

Một người phụ nữ đứng gần, nhìn thấy chi tiết kỳ lạ này, không kìm được sự tò mò nhưng vẫn dè dặt hỏi, giọng nhỏ nhẹ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/418.html.]

"Răng của cô… sao lại không còn cái nào vậy?"

Cô ta sợ chạm vào nỗi đau của người đối diện.

Ngụy Ni ngẩng đầu, hất nhẹ cằm, ánh mắt kiêu ngạo lạ thường, như thể chuyện mình không còn răng là một điều đáng tự hào.

"Bị chồng tôi đánh gãy hết rồi!" – Cô trả lời, giọng điệu đầy vẻ thản nhiên, không chút e dè.

Câu trả lời ấy khiến cả đám đông vây quanh sững sờ.

Trời đất! Đây rõ ràng là bạo lực gia đình!

Vài người làm truyền thông, hoặc có ảnh hưởng lớn trên mạng xã hội, lập tức nhận ra đây là một "quả b.o.m tin tức". Họ không chần chừ, rút điện thoại ra quay, thậm chí có người gọi ngay cho các đài báo lớn để thông báo.

Một người trong số đó lên tiếng, giọng không giấu được sự bức xúc:

"Chồng cô như vậy là vi phạm pháp luật rồi! Cô phải báo công an chứ! Đây là hành vi bạo hành!"

Ngụy Ni nghe vậy liền bật cười khẩy, giọng nói vang lên rõ ràng giữa đám đông:

"Hừ, các người biết gì mà nói? Chồng tôi yêu tôi. Anh ấy từng bảo, 'Đánh là yêu, mắng là thương'. Anh ấy càng đánh mạnh, chứng tỏ càng yêu sâu đậm. Gãy vài cái răng thì sao? Anh ấy còn hứa đưa tôi đi làm răng vàng, răng ngọc kia kìa! Đắt tiền lắm!"

Cả đám người lặng đi vài giây. Một số người nhìn nhau với ánh mắt khó tin.

Cô gái này… có bị ngốc không?

Ngay khi mọi người còn đang bàn tán, một người lại hỏi:

"Vậy tại sao cô mua cả đống đồ hiệu rồi lại đem cho người khác? Cô không thích à?"

Ngụy Ni bĩu môi, vẫn cái thái độ kênh kiệu đó:

"Không thích nữa thì cho thôi. Đồ xấu quá, tôi lười mang trả. Cho đám ăn mày các người cũng được rồi."

Người khác lại lên tiếng:

"Cô tiêu nhiều tiền như vậy, chồng cô không nói gì sao? Nhỡ anh ta tức lên lại đánh cô thì sao?"

Cô ta cười nhạt, đáp bằng giọng không thể kiêu ngạo hơn:

"Tiền à? Đồ nghèo hèn như các người thì mới lo nghĩ chuyện đó. Chồng tôi nhiều tiền lắm. Các người biết bố chồng tôi là ai không? Là cục trưởng đấy! Nhà họ có nguyên một phòng chất đầy tiền, tôi tiêu chút đỉnh thì có là gì? Chồng tôi nói rồi, chỉ cần tôi ngoan ngoãn nghe lời, để anh ấy đánh, thì tiêu bao nhiêu tiền anh ấy cũng bù lại được hết. Bố anh ấy có bản lĩnh mà. Mỗi lần thiếu chỉ cần lấy một ít từ cơ quan là xong!"

Nghe đến đây, nhiều người không kiềm được mà hít sâu một hơi.

Tham ô sao? Đây là… tự thừa nhận tội phạm đấy!

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Một người lớn tuổi không kìm được phẫn nộ, quát lớn:

"Cô là loại ký sinh trùng! Cả nhà các người là sâu mọt hút m.á.u dân! Tham nhũng tiền nhà nước còn dám vỗ n.g.ự.c tự hào à?!"

Ngụy Ni giơ tay lên vuốt tóc, khuôn mặt hơi thay đổi, nhưng ngay sau đó liền ném một chiếc túi hàng hiệu về phía người đó.

"Câm miệng! Các người thì biết gì? Đám dân đen như các người, có tư cách gì mà phán xét tôi?"

Cô ta ngẩng cao đầu, ánh mắt khinh thường quét qua từng người một:

"Bố mẹ chồng tôi nói rồi, các người sinh ra chỉ để làm việc cho nhà tôi hưởng. Các người tồn tại để bị bóc lột. Vậy thôi!"

Câu nói ấy như một mồi lửa châm vào thùng thuốc súng.

Đám đông lập tức náo loạn. Có người giận quá lao lên, định ra tay dạy cho cô gái kia một bài học.

Nhưng Ngụy Ni không hề sợ hãi. Cô ta chìa mặt ra, lạnh lùng nói:

"Đánh đi! Dám động vào tôi thử xem! Tôi sẽ cho các người ngồi tù cả họ. Đồn cảnh sát là nhà tôi mở! Từ trưởng đồn tới lính gác đều là người nhà tôi!"

Cô ta gằn từng chữ, như đang tuyên bố sự thật hiển nhiên:

"Nếu các người ngoan ngoãn, tôi còn cho vài đồng mà sống. Còn nếu dám phản kháng, tôi sẽ bắt hết các người. Muốn gán tội gì thì gán! Ai chẳng có điểm yếu, chỉ cần nắm được bố mẹ hay con cái của các người, là các người c.h.ế.t chắc!"

Cả đám người sôi sục, giận đến run rẩy, mắt đỏ hoe, không thể tin nổi sự ngông cuồng vô pháp vô thiên ấy.

Đây không chỉ là tham nhũng, đây là cả một thế lực đen đằng sau.

Loading...