Ngụy Ni nở nụ cười nhếch mép, lần này là nụ cười thật lòng, không còn vẻ giả tạo thường thấy.
"Nhà họ Sa… lần này xong thật rồi."
Sau sự việc gây chấn động dư luận, cô bị tạm giam vài ngày vì tội gây rối trật tự công cộng. Dù cô tỏ ra ngang ngược, kiêu ngạo, nhưng xét về pháp lý, cô không phạm tội nghiêm trọng. Cùng lắm chỉ là giữ vài hôm rồi cho về.
Vừa được thả ra, cô không đến bất kỳ đâu khác, mà đi thẳng về căn nhà mới của mình và Sa Bích – nơi từng là biểu tượng cho cuộc sống "sang chảnh" mà gia đình họ cố dựng lên.
Vừa mở cửa bước vào, cô đã thấy Sa Bích ngồi trên sofa, sắc mặt u ám, hai mắt đỏ ngầu vì giận dữ. Anh ta nhìn cô như muốn nuốt sống.
Ngụy Ni nhướng mày, còn chưa kịp nói gì, Sa Bích đã vung tay ném mạnh một chiếc cốc về phía cô.
Ngụy Ni nghiêng người tránh, chiếc cốc đập vào tường, vỡ vụn thành từng mảnh.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Đồ đàn bà khốn kiếp!" – Sa Bích gằn giọng, mắt trừng trừng như muốn g.i.ế.c người. "Cô suýt nữa hại c.h.ế.t bố tôi, cô biết không?"
Hôm Ngụy Ni công khai toàn bộ sự thật, ông Sa lập tức bị triệu tập để thẩm vấn. Từ đó đến nay vẫn chưa thấy ông ta quay về.
Sa Bích tìm cách hỏi thăm khắp nơi, nhưng ai nấy đều tránh né anh ta như tránh tà, không ai dám dính dáng tới nhà họ Sa lúc này. Toàn bộ tài sản trong nhà bị phong tỏa. Mọi cánh cửa từng mở rộng vì tiền bạc và thế lực, giờ đều đóng sầm lại trước mặt anh ta.
Anh ta phải hạ mình, đến tìm một người chú xa, năn nỉ cầu xin. Cuối cùng, người chú cũng chỉ nói vỏn vẹn vài câu đầy lạnh nhạt:
"Giờ trên có đoàn kiểm tra đặc biệt về, huyện này ai cũng đang run sợ. Ai mà dám dính vào ông Sa lúc này? Giữ mạng mình còn chưa xong..."
Khi Sa Bích cố hỏi thêm:
"Bố cháu… liệu có cơ hội nào không?"
Người chú chỉ khẽ lắc đầu:
"Tình hình rất xấu. Rất rất xấu. Là tình huống tồi tệ nhất."
Tay chân Sa Bích rụng rời. Đến lúc này, anh ta mới hiểu – cái gia đình tưởng như có thể che trời kia, sắp tan nát rồi.
Tức tối tột độ, anh ta trút toàn bộ hận thù lên Ngụy Ni – người anh ta cho là kẻ đã đẩy cả nhà xuống địa ngục.
"Đồ tiện nhân!" – Anh ta rít lên – "Tất cả là tại cô!"
Ngụy Ni bước chậm rãi về phía anh ta, không nói không rằng, cầm một chiếc cốc khác trên bàn và bất ngờ giáng thẳng xuống đầu Sa Bích.
"Á!" – Sa Bích ôm đầu, đau đớn kêu lên.
Ngụy Ni nhìn anh ta, bình thản hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/420.html.]
"Đau không?"
Sa Bích nghiến răng:
"Tất nhiên là đau!"
Ngụy Ni cười, một nụ cười lạnh lẽo:
"Vậy anh cũng biết đau à? Vậy tại sao ngày trước lại đánh tôi? Tôi không phải người sao? Tôi không biết đau chắc?"
Cô ngẩng đầu, giọng đanh lại:
"Tôi là con người. Ngay cả động vật còn có tổ chức bảo vệ chúng, thế mà cả anh và gia đình anh lại coi tôi không bằng một con chó. Các người nghĩ tôi sẽ để yên sao?"
Ngụy Ni cúi người, nhìn thẳng vào mắt Sa Bích:
"Nhà anh không phải từng tự hào một tay che trời ở huyện Bì sao? Vậy thì tôi sẽ là người hủy diệt cái mái che đó."
Cô đặt tay lên vết thương đang rỉ m.á.u của Sa Bích, chậm rãi nói:
"Tôi đã khai hết rồi. Từng tội ác, từng chi tiết. Từ bố mẹ chồng, đến anh – không ai thoát được đâu. Cả ba người các người, chuẩn bị vào tù mà đoàn tụ đi."
"Ngụy Ni!" – Sa Bích gào lên, ánh mắt đỏ ngầu như dã thú bị dồn vào đường cùng – "Cô tưởng cô hại được nhà tôi mà sẽ sống yên sao?"
Anh ta cười gằn, giọng đắc ý:
"Tôi đã đến phá nhà cô. Tôi hủy công việc của bố mẹ cô. Tôi khiến bố cô tức đến phát bệnh tim! Tôi đến trường của em trai cô, tung hê tất cả chuyện gia đình cô trọng nam khinh nữ, bán con gái đổi lấy tiền sính lễ. Tôi ép thằng bé nghỉ học! Tôi còn lấy lại toàn bộ 500 triệu sính lễ! Tôi không để gia đình cô yên đâu!"
Ngụy Ni bật cười. Nụ cười không chút đau lòng, mà là nhẹ nhõm, buông bỏ.
"Anh làm tốt lắm." – Cô mỉm cười chân thành – "Thay tôi trả thù rồi còn gì."
"Cái nhà đó... bán tôi đi như món hàng. Lợi dụng tôi để đổi lấy cuộc sống sung túc. Anh tưởng tôi còn quan tâm đến họ à?"
Cô dứt khoát nói tiếp:
"Tôi chỉ mong họ c.h.ế.t sớm. Còn anh, anh cứ tiếp tục tự dày vò đi. Tôi sẽ đi – đi thật xa, khỏi tất cả các người."
Sa Bích đứng phắt dậy, như phát điên:
"Cô đừng hòng! Cô nghĩ làm nhà tôi tan nát rồi muốn chạy là chạy sao? Tôi sẽ không ly hôn! Tôi sẽ kéo cô theo, kéo đến khi cả hai cùng chết!"
Ngụy Ni nhìn anh ta, giọng đều đều:
"Không ly hôn thì thôi. Đợi cả nhà các người c.h.ế.t sạch, tôi sẽ là người cuối cùng vứt xác cho chó ăn."