Tịch Tử Hạ đứng trên cao, ánh mắt lạnh như băng, đôi con ngươi không chút gợn sóng, tựa như vị thần phán quyết số mệnh.
Cô ta nhẹ giọng nói, lời lẽ mang theo uy áp áp đảo:
"Thuật tạo mộng—Sát Mộng. Đoạn Đầu."
Lời vừa dứt, một cảnh tượng mờ ảo nhưng vô cùng chân thật từ trung tâm của Tịch Tử Hạ nhanh chóng lan rộng, như làn sóng bao trùm cả không gian, cuốn về phía Lê Diệu.
Trong khoảnh khắc ấy, thế giới xung quanh như thay đổi hoàn toàn.
Lê Diệu thấy mình bị hút vào một giấc mộng đầy u ám. Trong giấc mơ, Tịch Tử Hạ mặc cổ phục nghiêm trang, tay cầm một thanh đao lớn, hình dạng quỷ dị, giống hệt một đao phủ từ thời cổ đại.
Xung quanh là vô số người mặc y phục xưa cũ, tay cầm gậy gộc, miệng gào to từng tiếng như sấm dội:
"Giết! Giết! Giết dâm phụ!"
Rõ ràng, người bị đem ra hành hình—là cô.
Lê Diệu muốn thoát ra, muốn di chuyển, nhưng không cách nào cử động được. Cả người như bị giam cầm trong một tầng lớp vô hình do Tịch Tử Hạ dựng nên, ép cô hoàn toàn rơi vào thế giới trong mộng mà cô ta làm chủ.
Cô có thể cảm nhận rõ—ở đây, Tịch Tử Hạ là chúa tể.
Thấy sắc mặt Lê Diệu tái nhợt, hơi thở trở nên khó nhọc, hệ thống 5678 bật cười khoái chí:
"Ha ha ha! Đừng phí sức vô ích nữa! Cô không thể thoát đâu! Không một ai có thể thoát khỏi giấc mộng của ký chủ! Trong mộng cảnh này, ký chủ là kẻ toàn năng!"
Nhưng đúng lúc hệ thống còn đang đắc ý, Lê Diệu bỗng dừng giãy giụa. Cô nghiêng đầu liếc Tịch Tử Hạ một cái, rồi bất ngờ cất giọng lớn:
"Heo Vòi Voi! Cậu còn chờ gì nữa? Muốn tôi bị mang ra c.h.é.m à?"
Một bóng hồng lập tức từ xa bay tới.
Đó là một sinh vật nhỏ bé, tròn trịa, toàn thân màu hồng nhạt, hai tai cụp xuống, mũi dài và mềm—trông vừa giống lợn con, vừa giống voi.
Ngay khi vừa đến, sinh vật ấy há to miệng—rồi nuốt trọn toàn bộ giấc mộng của Tịch Tử Hạ.
Hệ thống 5678 tái mặt hét lớn:
"Không thể nào! Đó là… đó là Heo Vòi Voi! Là dị thú Heo Vòi Voi! Nó... nó lấy giấc mơ làm thức ăn!"
Giấc mộng tan biến sạch sẽ như chưa từng tồn tại.
Heo Vòi Voi sau khi ăn xong thì lăn ra đất, thỏa mãn vô cùng, cái bụng tròn căng, nó ợ một cái thật to rồi hân hoan kêu lên:
"Ngon quá đi! Chủ nhân ơi, ngon quá! Mộng Mộng thích lắm!"
Nó chạy đến bên Lê Diệu, vừa nhảy nhót vừa nũng nịu gọi:
"Chủ nhân, chủ nhân~ Giấc mơ này ngon tuyệt! Mộng Mộng vui quá trời luôn!"
Lê Diệu bật cười, cúi xuống đưa tay ra hiệu. Heo Vòi Voi lập tức nhảy lại, tựa đầu vào lòng bàn tay cô, cọ cọ như một con thú cưng ngoan ngoãn:
"Mộng Mộng ngoan mà~ Chủ nhân khen Mộng Mộng đi~"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/439.html.]
Bên kia, hệ thống 5678 hoàn toàn c.h.ế.t lặng.
Nếu nó có mặt mũi, giờ chắc đã há hốc mồm.
Không thể tin nổi! Lê Diệu vậy mà lại có trong tay một con Heo Vòi Voi thật sự! Loại dị thú này chẳng phải đã bị cho là tuyệt chủng từ hàng nghìn năm trước sao?
Nhưng Tịch Tử Hạ vẫn không chịu thua.
Trên gương mặt vốn vô cảm của cô ta, cuối cùng cũng hiện lên một tia biến hóa. Cô ta nhíu mày, tiếp tục vận lực, tạo ra một giấc mơ khác.
"Thuật tạo mộng—Giấc mộng giam cầm. Nhà tù!"
Lấy Tịch Tử Hạ làm trung tâm, một nhà giam khổng lồ, âm u và lạnh lẽo từ từ hiện ra. Cô ta mặc đồng phục, tay cầm dùi cui, trông hệt một cai ngục vô tình. Giấc mộng lại nhanh chóng lan ra, muốn nhốt Lê Diệu vào trong đó.
Nhưng vừa chạm đến ranh giới, Heo Vòi Voi đã nhào tới—há miệng, nuốt sạch.
Nó lại lăn lộn, cái bụng phình to hơn, liên tục ợ từng tiếng:
"No quá… no quá… Mộng Mộng no sắp nổ rồi..."
Tịch Tử Hạ nhìn chằm chằm Heo Vòi Voi, ánh mắt sắc bén như dao. Dù vậy, cô ta vẫn không từ bỏ.
"Thuật tạo mộng—Ác mộng. Quỷ hành!"
Heo Vòi Voi lăn lại gần: "Nuốt."
"Thuật tạo mộng—Huyễn mộng!"
"Nuốt."
"Thuật tạo mộng—"
"Nuốt."
"Thu..."
"Nuốt!"
"Phụt!"
Cuối cùng, Tịch Tử Hạ không chịu nổi nữa, phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Cô ta lau m.á.u trên môi, ánh mắt bùng lên giận dữ, như muốn thiêu sống con heo màu hồng đang nhảy nhót phía đối diện.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Cái con quái này không phải nói là sắp nổ rồi sao? Sao nó vẫn ăn khỏe như vậy?
Heo Vòi Voi vẫn lăn lộn ợ hơi, giọng mềm nhũn:
"Uầy... chủ nhân... Mộng Mộng sắp nổ thật rồi… không nuốt nổi nữa đâu..."
Nhưng vừa nói xong, nó đã len lén liếc về phía Tịch Tử Hạ, rồi cười gian gian.
Thấy đối phương mệt mỏi, suy yếu, còn đang ho ra máu, Heo Vòi Voi lập tức bật dậy, hớn hở chạy vòng quanh Lê Diệu như chưa từng mệt mỏi:
"Chủ nhân! Người này tệ quá đi! Mộng Mộng vẫn chưa no! Mộng Mộng muốn ăn tiếp!"