Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 441

Cập nhật lúc: 2025-04-08 03:46:27
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hơn nữa, nếu không kịp thoát ra, tư duy của Lê Diệu sẽ trở nên hỗn loạn. Cô sẽ mất đi khả năng phân biệt đúng sai, bị Tịch Tử Hạ hoàn toàn thao túng. Một khi đã rơi vào trạng thái đó, Tịch Tử Hạ muốn cô làm gì, cô sẽ làm nấy—thậm chí sẵn sàng c.h.ế.t vì cô ta, mà trong lòng vẫn tin chắc rằng đối phương làm vậy là vì muốn tốt cho mình.

Lê Diệu tỉnh lại trong bệnh viện. Mở mắt ra, điều đầu tiên cô nhìn thấy là trần nhà trắng toát cùng ánh đèn huỳnh quang mờ nhạt trên đầu.

Cô ngơ ngác nhìn quanh, cảm thấy đầu óc trống rỗng, chẳng nhớ được điều gì. Không chỉ không nhớ mình là ai, cô thậm chí còn không biết vì sao mình lại ở đây.

Cúi đầu nhìn xuống, cô phát hiện mình đang mặc một bộ đồ bệnh nhân sọc trắng xanh. Trên cổ tay phải đeo một vòng tay y tế bằng nhựa, có in dòng chữ: Lê Diệu.

Cô gãi đầu, lẩm bẩm:

"Hóa ra mình tên là Lê Diệu à? Tên nghe cũng đẹp thật."

Định ngồi dậy tìm hiểu thêm xem mình đang ở đâu, ánh mắt cô bất chợt chạm vào chiếc giường bên cạnh.

Nằm trên đó là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, đôi chân mày cong mềm và giữa trán có một nốt ruồi đỏ nổi bật khiến người ta khó mà rời mắt. Chỉ vừa nhìn thoáng qua, Lê Diệu đã cảm thấy một thứ cảm xúc rất kỳ lạ—cô thấy tin tưởng cô gái này một cách vô điều kiện.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Lê Diệu tò mò bước lại gần, cúi xuống nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay đối phương. Trên đó ghi tên: Lâm Hạ.

Cô buột miệng khen:

"Tên cũng đẹp nữa… Lâm Hạ…"

Không hiểu vì sao, chỉ cần nhìn thấy Lâm Hạ, trong lòng Lê Diệu như có thứ gì đó tan chảy. Sự hoang mang vì mất trí nhớ tạm thời biến mất, thay vào đó là cảm giác yên tâm đến lạ.

Cô thấy thích Lâm Hạ, rất thích. Cô tin tưởng Lâm Hạ một cách tuyệt đối, thậm chí còn muốn ở bên cạnh cô ấy mãi mãi.

Nhưng rồi, một suy nghĩ bất an lặng lẽ len vào tâm trí. Nếu sau khi tỉnh dậy, Lâm Hạ không thích mình thì sao? Nếu cô ấy không muốn để mình ở bên cạnh thì sao?

Lê Diệu ngồi bên mép giường, trầm ngâm suy nghĩ. Trong đầu cô hiện tại vẫn còn lộn xộn, cảm xúc chồng chéo, lý trí mờ mịt. Và rồi, với tư duy mơ hồ ấy, cô nghiêm túc đi đến một quyết định: đánh gãy chân Lâm Hạ.

“Như vậy thì… cô ấy sẽ không đi được nữa. Phải ngồi xe lăn, cần người chăm sóc, và mình có thể ở bên cạnh chăm sóc cô ấy mỗi ngày…”

Ý nghĩ kỳ quặc ấy hiện ra, lại khiến Lê Diệu cảm thấy cực kỳ hợp lý. Cô bắt đầu đảo mắt nhìn quanh phòng, tìm kiếm thứ gì đó có thể dùng làm công cụ.

Vừa lục lọi, cô vừa để ý khung cảnh xung quanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/441.html.]

Căn phòng bệnh có chín giường, nhưng ngoài cô và Lâm Hạ ra, tất cả đều trống. Không một bóng người.

Cô lại quay sang nhìn cửa sổ. Bên ngoài tối đen như mực. Không có ánh trăng, cũng chẳng có sao, càng không có đèn đường hay bất kỳ dấu hiệu nào của thành phố. Khung cảnh trông chẳng khác gì một khu rừng âm u bị thời gian bỏ quên.

Cuối cùng, trên bàn gần cửa ra vào, Lê Diệu phát hiện một cuốn sổ tay cũ kỹ, bìa ghi rõ ràng: [QUY TẮC].

Ngay khi chạm vào cuốn sổ, trong đầu cô bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp như từ hư không vọng về—cùng lúc, một lượng thông tin khổng lồ được truyền thẳng vào ý thức cô.

Thì ra, cô đã bị ý thức của thế giới này triệu hồi đến nơi đây.

Thế giới này từng là một nơi bình thường, cho đến khi bị những thực thể quỷ quái xâm lược. Chúng không phải ma quỷ, nhưng lại còn đáng sợ hơn thế—bởi con người không thể làm tổn thương chúng bằng bất cứ cách nào. Vũ khí vô dụng, pháp thuật thất bại, ngay cả các loại đạo cụ kỳ bí cũng chẳng có tác dụng.

Con người gần như bị tiêu diệt hoàn toàn.

Khi tuyệt vọng bao trùm, ý thức của thế giới không cam lòng để sức mạnh rơi vào tay quỷ quái, nên đã chọn cách cuối cùng—triệu hồi chín Thiên Mệnh Giả từ các vị diện khác, đến đây để thử sức và tiếp nhận trọng trách bảo vệ thế giới.

Căn bệnh viện này chính là nơi thử thách.

Chín người, chín mạng sống mỗi người.

Bệnh viện được chia thành nhiều tầng, ở mỗi tầng đều ẩn giấu những bảo vật đặc biệt, là phần thưởng mà ý thức thế giới ban tặng.

Tuy nhiên, muốn sống sót, muốn lấy được bảo vật, muốn trở thành người chiến thắng cuối cùng—tất cả đều phải dựa vào bản lĩnh của từng cá nhân.

Quy tắc là thứ duy nhất có thể giúp họ sống sót trong bệnh viện này. Không ai được phá luật. Pháp thuật và công cụ không giúp được gì. Chỉ có thể dựa vào việc hiểu rõ và tuân thủ các quy tắc.

Thậm chí, mỗi phòng bệnh còn có quy tắc riêng.

Nhưng quy tắc lớn nhất, bao trùm toàn bộ bệnh viện, chính là:

Bệnh nhân phải tuân theo chỉ dẫn của bác sĩ. Nếu không tuân thủ, bệnh nhân sẽ bị bác sĩ trừng phạt.

Bác sĩ phải đưa ra phương pháp điều trị phù hợp với bệnh tình. Nếu không làm được, họ sẽ bị bệnh nhân giận dữ g.i.ế.c chết.

Bác sĩ và bệnh nhân là hai phe đối lập. Nhưng hãy cẩn thận… trong hai phe đó, sẽ có nội gián.

Ngoài ra, Lê Diệu còn biết thêm. Khi quỷ quái vừa mới xâm lược thế giới này, loài người gần như bị tiêu diệt hoàn toàn. Quỷ quái không thể bị con người g.i.ế.c chết, mọi vũ khí, đạo cụ tấn công đều vô dụng, con người gần như không có cách nào đối phó với quỷ quái.

Loading...