Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 448

Cập nhật lúc: 2025-04-09 03:26:08
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông già lập tức lao đến, ánh mắt hằn lên sự tức giận. Nhưng khi chuẩn bị ra tay thì bị người đàn ông râu quai nón giơ tay chặn lại, giọng nói trầm thấp nhưng cứng rắn:

"Thôi đi, chuyện này để sau hẵng giải quyết!"

Ông già đảo mắt, nét mặt không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn rút tay về. Ông hừ lạnh một tiếng, trừng trừng nhìn thiếu niên:

"Nhóc con, cứ chờ đấy!"

"Ôi trời, lại cãi nhau nữa rồi!" – Giọng của người đàn ông lười biếng vang lên, mang theo vẻ chán nản.

Anh ta ngồi dậy, vỗ tay bôm bốp như muốn thu hút sự chú ý:

"Nếu ai cũng không phục ai thì đơn giản thôi, bỏ phiếu đi. Ở đây có chín người, ai được nhiều phiếu nhất thì làm lãnh đạo."

Nói xong, anh ta ngẩng cao đầu:

"Tôi bắt đầu trước. Tự bỏ phiếu cho mình."

Anh ta vẫy tay một cách tự tin:

"Tôi tên là Lam Dương, giới tính nam."

Nghe vậy, cô gái tóc ngắn đứng gần đó cười khẩy.

Lam Dương nhíu mày nhìn sang:

"Cô cười gì?"

Cô gái thản nhiên đáp:

"Không nhìn ra."

Lam Dương còn chưa hiểu ý, cô bé loli nhỏ nhẹ giải thích giúp:

"Anh à, ý chị ấy là anh không giống đàn ông."

"Gì cơ?!" – Lam Dương nổi giận, thiếu chút nữa thì bật dậy lao vào cãi vã.

Ông già gầy gò cau mày:

"Thôi, đừng dài dòng nữa. Làm cho xong đi!"

Bị ngắt lời, Lam Dương chỉ biết hậm hực lườm cô gái tóc ngắn rồi tiếp tục phần giới thiệu của mình:

"Tôi hơn một ngàn tuổi rồi, có thể tuổi không cao bằng vài người ở đây, nhưng kinh nghiệm sống thì không hề kém. Hơn nữa, tôi có em gái – vũ khí hình người, năng lực cực kỳ mạnh mẽ. Hai anh em chúng tôi, một người có đầu óc, một người có sức mạnh, phối hợp ăn ý – vô địch thiên hạ!"

Anh ta đưa ngón cái chỉ vào mình:

"Chọn tôi, đảm bảo không sai!"

Ông già gầy gò sốt ruột, lập tức hướng mắt sang cô gái tóc ngắn:

"Đến lượt cô."

Cô gái lạnh nhạt lên tiếng, giọng nói dứt khoát và rõ ràng:

"Tôi và em gái là chị em sinh đôi, sống gần một ngàn năm, tâm ý tương thông. Chúng tôi từng đối đầu với rất nhiều hiện tượng siêu nhiên, năng lực phối hợp không ai sánh kịp. Về tuổi tác hay kinh nghiệm, đều không thua kém bất kỳ ai."

Cô ngẩng đầu, ánh mắt kiên định:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/448.html.]

"Tôi tin rằng mình có thể dẫn dắt mọi người vượt qua nơi này."

Ông già quay sang người đàn ông râu quai nón:

"Ông Hồ, đến lượt ông."

Ông Hồ cười khẩy, giọng nói khàn khàn:

"Tôi là đại hộ pháp Ma Môn, tu luyện hàng ngàn năm, thủ đoạn đa dạng, tu vi sâu không lường được. Lũ nhóc các người mà muốn so với tôi? Không biết tự lượng sức!"

Ông già tiếp tục gọi:

"Tề Âm, tới cậu."

Tề Âm chỉ liếc mắt một cái, ánh nhìn lạnh băng quét qua mọi người. Anh ta hừ một tiếng, không nói lời nào, rõ ràng không muốn tham gia vào trò bỏ phiếu vô nghĩa này.

Ông già gầy gò khẽ hắng giọng rồi nói với vẻ tự đắc:

"Ta là người lớn tuổi nhất ở đây, tạm gọi các người là lũ trẻ cũng không sai. Tuy tu vi của ta không cao nhất, nhưng kiến thức thì rất phong phú. Chuyện gì bên ngoài ta cũng biết. Nếu chọn ta làm lãnh đạo, ta đảm bảo sẽ dẫn cả nhóm thoát khỏi nơi quái dị này."

Ông ta vừa mở lời tiếp thì ngay lập tức bị Lam Dương chen ngang:

"Được rồi, đừng dài dòng nữa. Bỏ phiếu đi. Ai chọn tôi thì giơ tay!"

Anh ta và cô em gái nhanh chóng giơ tay.

"Khoan đã!" – Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, cắt ngang không khí đang sôi sục.

Mọi người quay đầu lại nhìn. Là Lê Diệu.

Cô bước lên một bước, hơi rụt rè nhưng vẫn cất cao giọng:

"Còn chúng tôi... chúng tôi chưa giới thiệu mà."

Lam Dương cười nhạt, tỏ vẻ khinh thường.

Ai cũng thấy rõ – trong nhóm này, Lâm Hạ và Lê Diệu là hai người yếu nhất. Một người bị thương ở chân, một người trông non nớt, ngơ ngác. Cả hai nhìn thế nào cũng chỉ là người mới, chẳng ai nghĩ họ đủ năng lực để làm lãnh đạo.

Lâm Hạ đứng yên bên cạnh, trong lòng cũng cảm thấy bất lực. Khi mới đến đây, cô rất tự tin vào kinh nghiệm tích lũy qua hàng trăm thế giới của mình. Nhưng sau khi nghe từng người giới thiệu, cô hiểu ra – lần này, cô đã gặp phải một nhóm toàn những nhân vật không thể xem thường.

Không ngờ, trong lúc cô còn đang suy nghĩ thì Lê Diệu đã lên tiếng.

Cô ấy... còn muốn tranh cử làm lãnh đạo?

Lâm Hạ thầm thở dài. Đúng là tuổi nhỏ chí lớn – Lê Diệu là người trẻ nhất, ít kinh nghiệm nhất ở đây, và rõ ràng cũng yếu nhất.

Lê Diệu xoay người nhìn về phía Lâm Hạ, đôi mắt trong veo chớp chớp:

"Lâm Hạ, đến lượt cô rồi. Mau giới thiệu đi."

Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Lâm Hạ.

Cô mím môi, bước lên một bước, cố giữ vẻ bình tĩnh:

"Tôi đã đi qua rất nhiều thế giới, có không ít kinh nghiệm, tu vi cũng không thấp. Tôi sống hơn ngàn năm rồi... chỉ là... hiện tại đang bị thương ở chân."

Lời nói dứt khoát, nhưng đôi mắt cô thoáng chút lạc điệu.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Lê Diệu không nói gì nữa. Cô nhìn Lâm Hạ, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

 

Loading...