Khi cánh cửa phòng khẽ mở, y tá bước vào. Trong phòng, mọi người đều đã nằm ngay ngắn trên giường, đắp chăn kín mít, trông như đang chìm sâu trong giấc ngủ.
Y tá mặc bộ đồng phục trắng toát, không rõ chất liệu gì, từng bước đi đều chậm rãi, nặng nề, giống như một xác sống vừa chui từ trong mộ lên. Cô ta không phát ra âm thanh nào, từng bước một tiến đến chiếc giường gần cửa nhất — nơi người đàn ông râu quai nón đang nằm.
Khi y tá chỉ còn cách chiếc giường chưa đầy một bước chân, chiếc đèn ngủ gắn trên đầu giường bỗng nhiên bật sáng. Ánh sáng xanh nhạt phủ lên khuôn mặt của người đàn ông, khiến da ông ta tái mét, lộ rõ từng đường nét lạnh lẽo như một xác chết.
Y tá cúi người xuống. Khuôn mặt trắng bệch to lớn của cô ta gần như chạm vào mặt người đàn ông. Khoảnh khắc đó, Lê Diệu cảm thấy tim mình co rút lại. Cảnh tượng này chẳng khác gì một phân đoạn đáng sợ trong phim kinh dị, khiến cô không dám thở mạnh.
Một lúc sau, y tá đột ngột phá lên cười. Tiếng cười khàn khàn vang vọng khắp căn phòng, như một thứ âm thanh trỗi dậy từ cõi chết. Cô ta nói khẽ, giọng rùng rợn:
"Tôi thấy rồi… Không ngủ thì phải bị trừng phạt!"
Ngay khi câu nói vừa dứt, cơ thể người đàn ông râu quai nón bắt đầu bị đóng băng. Từ bàn chân trở lên, lớp băng lạnh lẽo nhanh chóng lan rộng.
Phản ứng của ông ta cực kỳ nhanh nhạy. Không chút do dự, ông tung một cú đ.ấ.m thẳng vào mặt y tá.
Cú đ.ấ.m cực mạnh khiến y tá ngã nhào xuống sàn, nhưng lớp băng trên cơ thể ông ta vẫn không dừng lại, tiếp tục lan nhanh lên đến ngực.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Người đàn ông nghiến răng chịu đựng, lập tức vận dụng pháp thuật hệ hỏa, mong làm tan chảy lớp băng. Không hiệu quả. Ông ta thử dồn nội lực, vận sức phá băng… cũng không có tác dụng.
Lớp băng vẫn không ngừng tiến lên. Chỉ trong chớp mắt, toàn thân ông ta đã bị đóng băng hoàn toàn, từ đầu đến chân, bất động như một pho tượng băng.
Lê Diệu hoảng hốt nhìn thấy trên trán ông ta phát sáng, con số "9" dần mờ đi, rồi hiện ra số "8".
Một mạng… đã mất!
Cô không dám tin vào mắt mình. Quái vật này… chỉ một lần ra tay đã khiến một người mạnh như ông ta mất đi một mạng sống.
Không lâu sau, người đàn ông râu quai nón mở mắt trở lại. Nhưng y tá kia cũng đã từ từ đứng dậy, cơ thể loạng choạng, tiếp tục tiến đến chiếc giường thứ hai.
Người nằm trên đó là ông già gầy gò.
Vừa thấy y tá đi tới, ông ta lập tức hiểu: cô ta đang kiểm tra nhịp thở để xác định ai ngủ thật, ai giả vờ.
Không do dự, ông ta lập tức vận dụng thuật Quy Tức, điều chỉnh nhịp thở trở nên đều đặn, nhẹ nhàng như người đang ngủ sâu.
Y tá ghé sát mặt, lặng lẽ quan sát. Một lúc sau, cô ta dường như đã tin, định quay đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/450.html.]
Ngay khoảnh khắc ông già âm thầm thở phào nhẹ nhõm, y tá bỗng rút từ túi áo ra một ống nghe, chậm rãi đặt lên n.g.ự.c ông.
Ống nghe vừa chạm vào, cô ta lập tức phát hiện điều bất thường — nhịp tim ông ta… lỡ một nhịp!
Y tá nhếch mép cười, để lộ hàm răng nhọn hoắt, ghê rợn:
"Bị tôi bắt được rồi!"
Không có cơ hội phản kháng, ông già gầy gò cũng bị lớp băng nuốt trọn trong vài giây. Con số trên trán ông ta chuyển từ 9 xuống 8 — lại thêm một người mất đi một mạng.
Sau đó, y tá tiếp tục di chuyển đến chiếc giường kế tiếp, nơi cậu thanh niên dáng vẻ yếu ớt đang nằm. Nhận thấy giả vờ ngủ không thể qua mắt quỷ quái này, cậu lập tức dùng nội lực điểm huyệt ngủ trên cơ thể mình, cố gắng đưa bản thân vào trạng thái ngủ thật.
Tuy cách làm này rất khôn ngoan, nhưng đáng tiếc là quá muộn. Y tá đã tiến đến quá gần, và thời gian để cậu rơi vào giấc ngủ sâu là không đủ.
Ngay khoảnh khắc y tá cúi người xuống, băng lạnh bắt đầu lan ra từ phía chân giường. Dù cậu ra sức vận công, thi triển pháp thuật đối kháng, nhưng tất cả đều vô dụng. Băng vẫn như một cơn lũ không thể cản phá, nhanh chóng bao trùm toàn thân cậu.
Cuối cùng, cậu cũng bị đóng băng hoàn toàn, mất đi một mạng.
Tiếp theo là giường của cô bé nhỏ xíu — loli đáng yêu của nhóm. Không biết giả vờ ngủ, cô bé tròn mắt nhìn thẳng vào y tá, không chút sợ hãi.
Ngay khi y tá cúi xuống, cô bé lập tức tung ra những cú đá liên hoàn, tốc độ cực nhanh, thậm chí còn đá thủng một lỗ lớn ngay giữa n.g.ự.c đối phương.
Nhưng... y tá không hề bị tổn thương. Cô ta chỉ hơi lùi lại, rồi lớp băng lại tiếp tục lan ra, không chút bị ảnh hưởng.
Cơ thể cô bé nhanh chóng đông cứng, mất kiểm soát, rồi rơi phịch từ trên giường xuống sàn, phát ra tiếng "rầm" nặng nề.
Lê Diệu nhìn thấy lỗ thủng to tướng trên n.g.ự.c y tá, trong đầu không kìm được mà bật thốt lên:
"Mẹ nó!"
Chỉ một giây sau, cô đã hiểu rõ ý nghĩa thực sự đằng sau câu nói:
"Con người không thể g.i.ế.c c.h.ế.t quỷ quái."
Đối mặt với quái vật này, tất cả sức mạnh, pháp thuật, hay trí thông minh… đều vô dụng.
Nó không phải là thứ mà con người có thể chống lại.