Lê Diệu đứng yên trong phòng bệnh một lúc, trầm ngâm suy nghĩ. Cuối cùng, cô quyết định phải tranh thủ thời gian này để ra ngoài thăm dò.
Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường. Mới gần 1 giờ sáng. Theo lịch, bác sĩ sẽ kiểm tra phòng vào lúc 4 giờ, tức là cô còn ba tiếng đồng hồ. Chỉ cần quay lại kịp trước khi họ đến là được. Hơn nữa, y tá vẫn đang canh giữ ngoài cửa – điều đó có nghĩa là nếu bác sĩ xuất hiện bất ngờ, y tá sẽ ngăn cản trước.
Nghĩ tới đó, Lê Diệu không chần chừ thêm nữa. Cô phải tận dụng thời cơ!
Trước kia, cô từng nói bản thân là người có tiềm năng lớn, nhưng cô rất rõ: tiềm năng không đồng nghĩa với sức mạnh. Những kẻ đang ở đây – những sinh vật đã sống hàng ngàn năm, có thực lực đáng sợ và nắm giữ nhiều năng lực quỷ dị – không phải loại dễ đối phó. Hiện tại, vì không có xung đột lợi ích, họ có thể tạm thời “tha” cho cô. Nhưng nếu một ngày cô chạm đến thứ khiến họ thèm muốn, kết cục chắc chắn sẽ khác.
Ý thức thế giới từng cảnh báo rằng: mỗi tầng trong bệnh viện này đều cất giấu báu vật.
Nếu cô tìm được một món như vậy, khiến người khác nổi lòng tham, thì dù chỉ là một cô gái nhỏ bé, cô cũng sẽ bị họ nhắm đến. Nhẹ thì cướp đoạt, nặng thì trở thành vật hy sinh, bị dùng để thử nghiệm những quy tắc quỷ quái mà chẳng ai hiểu rõ. Cô không muốn làm mồi nhử cho kẻ khác câu cá. Cô muốn tự mình nắm giữ thế chủ động.
Nghĩ đến đây, Lê Diệu quay lại nhìn những bệnh nhân vẫn đang say ngủ trên giường, rồi không do dự rời khỏi phòng.
Ngay tại cửa, cô đối mặt với y tá quỷ quái.
Lê Diệu nhanh trí lên tiếng trước:
“Cô làm tôi tỉnh giấc đấy!”
Y tá sững lại, sắc mặt trở nên u ám. Đôi mắt sâu hoắm ánh lên vẻ âm trầm, nhìn chằm chằm vào cô. Nhưng cô ta không hề ra tay.
Lê Diệu nhẹ thở phào, bắt đầu quan sát hành lang bệnh viện. Không gian ngoài kia mờ mịt. Ánh đèn trần yếu ớt, chỉ chiếu sáng được một vùng nhỏ quanh mỗi bóng đèn, như thể từng ngọn nến nhỏ đang lập lòe trong gió. Còn lại, tất cả đều bị bóng tối nuốt chửng. Những góc không được chiếu tới đen kịt, như một lớp mực đặc quánh trải dài vô tận.
Không ai biết trong bóng tối ấy ẩn giấu điều gì. Sàn nhà liệu có còn tiếp nối? Hay chỉ là một lớp sương mờ che phủ vực sâu đen ngòm? Mỗi bước đi đều như đặt cược vào số phận, có thể trượt xuống cạm bẫy lúc nào không hay.
Nhìn cảnh tượng đó, Lê Diệu bất giác hối hận. Nếu biết trước lối đi kinh khủng thế này, lúc trước khi [Quy tắc] hỏi cô muốn trừng phạt y tá thế nào, cô nên chọn để y tá đi dò đường cho mình.
Cô lén liếc y tá một cái, trong lòng đầy nuối tiếc.
Không ngờ y tá như có linh cảm, bỗng co người lại, ánh mắt cảnh giác, dè chừng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/453.html.]
“Cô lại định làm gì nữa?”
Thái độ căng thẳng của y tá khiến Lê Diệu không khỏi bật cười.
“Cô sợ gì chứ?” – Cô thầm nghĩ – “Tôi trông đáng sợ đến vậy sao? Rõ ràng là tôi rất dễ thương mà…”
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Ánh sáng ngoài hành lang quá yếu, hoàn toàn không đủ để nhìn xa. Trước mặt cô vẫn là một màn đêm đặc quánh. Dù muốn đi tiếp, cô cũng không dám liều lĩnh bước tới.
Ánh mắt cô quét khắp phòng bệnh, cuối cùng dừng lại ở giá treo bình truyền dịch. Cô tháo rời các bộ phận, biến nó thành một cây gậy tạm thời để dò đường.
Chưa đi được bao xa, cô đã khựng lại.
“Không ổn… mình đang mặc đồ bệnh nhân.” – Lê Diệu cau mày nghĩ – “Lang thang trong đêm với bộ đồ này chắc chắn sẽ gây rắc rối, dễ bị quy là vi phạm quy tắc.”
Dù chưa chắc sẽ bị phạt, nhưng nếu chẳng may đụng phải y tá hay bác sĩ quỷ quái, chắc chắn sẽ phiền phức.
Ánh mắt cô lại một lần nữa dừng trên người y tá.
Không nói không rằng, Lê Diệu lột luôn bộ đồng phục y tá của cô ta, mặc lên người mình một cách gọn gàng.
Sau khi thay xong, cô vẫn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Cô quay sang nhìn chằm chằm y tá – giờ chỉ còn mặc mỗi chiếc áo ba lỗ mỏng manh, tay ôm chặt lấy vai, run rẩy nhìn cô:
“Cô… cô còn muốn gì nữa? Đừng nói là ngay cả cái áo ba lỗ này cũng không để tôi mặc?”
Lê Diệu không đáp. Cô chỉ đưa tay, gỡ ống nghe trên cổ y tá rồi đeo lên cổ mình.
“Giờ thì hoàn hảo rồi.” – Cô thầm nghĩ, hài lòng với diện mạo hiện tại.
Trước khi rời đi, cô còn quan sát kỹ y tá quỷ quái một lần nữa. Đôi mắt thâm quầng, làn da trắng bệch, toàn thân tỏa ra khí chất âm u như một xác c.h.ế.t biết đi. Một phần nhờ vào việc không trang điểm, nhưng phần lớn là do bản chất.
Không có đồ hóa trang trong tay, Lê Diệu quyết định tự tạo hình. Cô dùng vài viên đá làm lạnh khuôn mặt cho thêm tái nhợt, rồi nghiền nát vài viên thuốc màu xanh lá, cẩn thận bôi lên vùng mắt – khiến ánh nhìn của cô trông mệt mỏi, lạnh lẽo và c.h.ế.t chóc như một kẻ không thuộc về thế giới này.