“Đừng ngại, cứ giơ tay bầu chọn cho tôi là được.”
Lời vừa dứt, người đàn ông râu quai nón không kìm được, nghiến răng quát lớn:
“Cô câm miệng cho tôi!”
Thế nhưng Lê Diệu chẳng hề tức giận, thậm chí vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói như thể hoàn toàn không để bụng. Cô ung dung nhìn khắp lượt mọi người, giọng đều đều nhưng đầy thuyết phục:
“Tôi hiểu, các vị đều là nhân vật tầm cỡ ở thế giới của mình. Có quyền lực, có địa vị, được người khác tung hô, nịnh bợ… Thế nhưng đừng quên, nơi này không còn là thế giới của các vị nữa.”
Cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sáng lên:
“Đây là thế giới của quỷ quái. Và ở đây, chúng ta chẳng là gì cả. Thành kiến, ngạo mạn, hơn thua… những thứ ấy đều vô dụng. Điều duy nhất có ích bây giờ là đoàn kết.”
Cô nở nụ cười nhẹ, như đang nói chuyện phiếm:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
“Người ta thường nói, gặp nhau là duyên. Trăm năm tu được cùng thuyền, nghìn năm mới có thể chung gối. Chúng ta tuy không ngủ chung gối, nhưng ngủ chung phòng cũng coi như có duyên rồi.”
Cô vung tay, ngữ điệu đầy hứng khởi:
“Tôi đề nghị chúng ta lập thành một đội. Hợp tác, chia sẻ thông tin, hỗ trợ lẫn nhau. Dù không thể tin tưởng tuyệt đối, ít nhất cũng nên có trách nhiệm với nhau.”
Chàng trai thanh tú nhếch môi cười lạnh, rõ ràng chẳng hứng thú gì. Cặp chị em sinh đôi tóc ngắn cũng tỏ vẻ khinh thường. Đám người kia ai cũng lộ rõ thái độ dè bỉu, hoàn toàn không để tâm đến lời đề nghị của Lê Diệu.
Nhưng Lê Diệu không phải kiểu người dễ bị đả kích bởi ánh mắt người khác. Một khi đã quyết định, cô sẽ làm cho đến cùng.
Cô vẫn giữ nụ cười như thể chưa từng bị phớt lờ:
“Vừa nãy anh Lam có đề xuất chọn ra một người lãnh đạo, nhưng theo tôi thì cách đó… không ổn cho lắm. Các anh chị đều từng là nhân vật đứng đầu ở thế giới của mình, giờ lại phải nghe theo chỉ huy của người khác, chẳng phải mất mặt quá sao?”
Nghe đến đây, ánh mắt một số người bắt đầu thay đổi. Đúng vậy, họ là đại lão, sao có thể chịu làm vai phụ?
“Vậy nên, tôi có một phương án khác.” – Lê Diệu nói tiếp – “Tất cả các anh chị đều làm đại lão. Còn tôi, làm trợ lý. Phục vụ mọi người, chạy việc, gom thông tin, không tranh giành quyền lực.”
Cô dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/458.html.]
“Nhưng có một vấn đề. Tám vị đại lão, tám ý kiến, tám hướng hành động. Mỗi người một kiểu, ai cũng nghĩ mình đúng, cuối cùng chỉ khiến tình hình rối thêm.”
“Vì vậy, tôi đề nghị chúng ta luân phiên chỉ huy. Mỗi người làm đại lão một ngày, thay phiên nhau chỉ đạo. Đơn giản, công bằng, và không ai thiệt thòi cả.”
Dứt lời, cô giơ tay chỉ thẳng về phía một người trong nhóm:
“Cửu Thiên Tuế, hôm nay ông làm đại lão.”
Cửu Thiên Tuế còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông râu quai nón và chàng trai thanh tú đã đồng loạt hừ lạnh đầy bất mãn. Hiển nhiên, cả hai đều không phục.
Lê Diệu không né tránh, trực tiếp chỉ tay vào họ:
“Không phục à? Hay muốn tách nhóm hành động riêng? Tôi biết hai người rất mạnh, rất giỏi.”
Cô bước lên một bước, giọng đanh lại:
“Nhưng dù có mạnh đến mấy, cũng đâu tránh được cái chết? Cái cảm giác tỉnh lại sau khi chết, chắc hai người vừa trải qua còn nhớ rất rõ, đúng không?”
“Đêm qua tôi không có mặt ở đây, nhưng trước khi rời đi, tôi thấy cả hai người đều nằm ngủ mê man, không có phòng bị. Nếu lúc đó tôi muốn ra tay, chỉ cần một con dao… liệu hai người còn đứng đây được không?”
Cả nhóm lập tức im lặng. Không khí căng như dây đàn.
Chàng trai thanh tú cuối cùng cũng cất tiếng, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Lê Diệu:
“Cô rốt cuộc muốn nói điều gì?”
Lê Diệu nhẹ nhàng đáp, ánh mắt kiên định:
“Ý tôi là, chỉ có hợp tác mới sống sót được. Đừng ảo tưởng về sức mạnh cá nhân. Phòng bệnh này là điểm hồi sinh, nếu không có ai ở lại canh chừng, chúng ta có thể bị g.i.ế.c ngay khi chưa kịp mở mắt.”
Cô ngừng một nhịp, sau đó nói rõ ràng từng chữ:
“Mục tiêu của chúng ta là tìm ra boss lớn – kẻ đang điều khiển thế giới quỷ quái này – và tiêu diệt hắn.”
“Tôi đã đi một vòng trước khi quay lại đây. Cả toà nhà này có 20 tầng. Tầng 1 đến tầng 8 là khu khám bệnh, tầng 9 và 10 là phòng phẫu thuật. Từ tầng 11 đến tầng 20 là khu nội trú. Ngoài ra, còn có tầng hầm là khu chụp CT.”
“Mỗi tầng có hàng chục phòng, chứa đến hàng trăm người. Bên cạnh còn có các tòa nhà khác như khu cấp cứu, khu hành chính, khu phục hồi chức năng…”