Ánh mắt cô trở nên kiên định:
"Chín người chúng ta là một chỉnh thể. Không thể thiếu một ai. Tề Âm đại lão... xin hãy tham gia cùng chúng tôi. Chúng tôi cần cậu."
Nếu đây là một thế giới khác, không có quy tắc khắc nghiệt, không có sự đe dọa rình rập... thì Tề Âm chắc chắn sẽ ra tay g.i.ế.c Lê Diệu ngay lập tức.
Cô gái này thật quá nguy hiểm.
Bên ngoài ngây thơ, bên trong tính toán. Nụ cười kia tưởng là đáng yêu vô hại, nhưng lại như lưỡi d.a.o sắc ngọt chực chờ đ.â.m vào tim kẻ khác.
Đừng tưởng cô cười rạng rỡ như thế. Một khi cậu từ chối... chắc chắn cô sẽ là người đầu tiên g.i.ế.c cậu.
Tề Âm đã sống đủ lâu để không bị mấy chiêu trò hù dọa.
Nhưng điều khiến cậu thực sự ngại... không phải là Lê Diệu.
Mà là hai người còn lại — người đàn ông râu quai nón và ông lão 9000 tuổi.
Một khi cậu ta rơi vào thế yếu, chắc chắn những người kia sẽ không bỏ lỡ cơ hội mà ra tay.
Nghĩ đến đây, Tề Âm lặng lẽ liếc nhìn hai người đó, rồi gật đầu nhẹ với Lê Diệu.
“Tuyệt vời! Mọi người, vỗ tay nào!” – Lê Diệu hô lên, tự mình vỗ tay bôm bốp đầu tiên.
“Bắt đầu từ bây giờ, tiểu đội chín người của chúng ta chính thức thành lập! Tiếp theo, có một chuyện quan trọng cần bàn bạc.”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc hiếm hoi của Lê Diệu, mọi người không khỏi quay sang nhìn cô chăm chú, tưởng rằng cô sắp đưa ra kế hoạch tác chiến hay chiến lược sống còn gì đó.
Ai ngờ lại nghe thấy cô nghiêm túc hỏi:
“Chúng ta nên đặt tên đội là gì bây giờ?”
Mọi người: “…”
Cái gì cơ?
Đây mà là chuyện lớn ư!?
Không ai đáp lời, nhưng Lê Diệu đã khoanh tay suy nghĩ. Một lúc sau, mắt cô sáng rỡ như vừa nảy ra một ý tưởng vĩ đại:
“Tôi nghĩ ra rồi! Gọi là... Tiểu đội Cửu Hùng! Mọi người thấy thế nào?”
Những người khác vốn chẳng hứng thú gì với cái đội tạm bợ này, lại càng không có tâm trạng nghĩ tên đội. Nhưng cái tên “Cửu Hùng” vừa cất lên, ai nấy đều nhíu mày.
“Cửu Hùng?” – Ông già 9000 tuổi nhăn mặt – “Nghe như... gấu chó vậy. Không được đâu! Hay là gọi là 'Cửu Ổn' đi. ‘Mười phần chắc chín’, nghe vừa vững vàng lại có ý tốt.”
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
“Không đồng ý!” – Lê Diệu giơ tay phản đối – “Tôi vẫn thấy Cửu Hùng nghe oai hơn. Thôi thì công bằng nhé, bỏ phiếu đi.”
Cô giơ tay đầu tiên, rồi nhìn quanh: “Ai đồng ý với tôi, giơ tay!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/460.html.]
Chỉ có Lê Diệu và cô bé đáng yêu giơ tay. Lê Diệu lập tức xúc động xoa đầu cô bé:
“Vẫn là em gái tốt nhất!”
“Còn ai ủng hộ tên 'Cửu Ổn', giơ tay nào?” – Cô tiếp tục hỏi.
Lần này, cả bảy người còn lại đều giơ tay.
Lê Diệu thở dài một hơi, rồi nói như cam chịu:
“Được rồi, được rồi. Vậy quyết định vậy đi. Từ nay, tiểu đội Cửu Ổn chính thức thành lập!”
Lần này, tất cả đều vỗ tay – không khí bỗng dưng dễ chịu hơn nhiều.
Dù không ai nói ra, nhưng khi tham gia đặt tên, mọi người bắt đầu cảm thấy mình thật sự là một phần của nhóm. Một cảm giác gắn kết mờ nhạt bắt đầu hình thành, giống như một hạt giống vừa nảy mầm.
Thấy vậy, Lê Diệu gật đầu hài lòng.
Không tệ. Đội này bắt đầu có dáng vẻ rồi.
Tiếp theo, là bước hai – khiến mọi người thật sự chấp nhận và coi trọng nhóm. Và bước đầu tiên chính là: lôi kéo "ông già gầy gò".
Lê Diệu bước nhanh đến bên ông ta, ánh mắt sáng rỡ:
“Đội trưởng, hôm nay là ngày đầu tiên ông đảm nhận vai trò lãnh đạo, phải thể hiện một chút chứ?”
Ông già 9000 tuổi nhíu mày: “Thể hiện cái gì cơ?”
Lê Diệu liền lôi từ trong túi ra một món đồ:
“Đây! ‘Đèn cồn y tế’! Bảo vật đấy. Ông nên phát phúc lợi cho mọi người. Như thế mới khiến người ta tin phục.”
Cô giơ chiếc đèn trước mặt ông:
“Cái đèn này có thể làm chậm tốc độ đóng băng. Lúc nãy y tá kiểm tra phòng lúc 11 giờ, nếu có cái này, chúng ta đã không bị đông đá – coi như giữ lại được một mạng sống đấy!”
Ông già nhăn mặt: “Tôi không có gì để phát. Đồ của tôi đều để trong không gian lưu trữ, mà ở đây lại không mở được.”
Lê Diệu bèn vỗ ngực, nói như người hy sinh vì tập thể:
“Không sao! Tôi giúp ông lo chuyện này. Tôi vừa tìm được vài món đồ tốt, để tôi phát thay ông.”
Ông già 9000 tuổi tròn mắt: “Cô… giúp tôi?”
Trong ấn tượng của ông, Lê Diệu là người khôn ngoan, mưu mô, nói chuyện không biết kiêng dè ai. Nếu cô không tính kế ông thì đã là tốt lắm rồi, giờ lại chủ động giúp đỡ?
Không thể nào! Chẳng lẽ… ông nhìn nhầm cô thật sao? Cô bé này thực chất là một người tốt bụng, luôn lo cho lợi ích chung?
Ông vẫn còn đang hoài nghi thì Lê Diệu đã quay sang nhóm người còn lại, hô lên rành rọt:
“Hôm nay là ngày đầu tiên ông 9000 tuổi làm đội trưởng. Để thể hiện thành ý và khí chất đại lão, ông ấy sẽ phát phúc lợi cho mọi người!”