Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 461

Cập nhật lúc: 2025-04-10 02:50:40
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói rồi, cô cầm chiếc "Đèn cồn y tế" đến trước mặt Tề Âm:

“Cậu Tề, khí lạnh trong người cậu nặng quá. Dùng cái này giữ ấm rất tốt. Coi như ông đội trưởng quan tâm đến thành viên của mình.”

Cô trịnh trọng đặt chiếc đèn vào tay cậu, như thể đang giao một vật truyền thừa quan trọng.

Tề Âm ngơ ngác nhìn chiếc đèn, đến giờ vẫn chưa tin mình thật sự được tặng.

Sau đó, Lê Diệu xoay người, bước đến trước mặt người đàn ông râu quai nón:

“Anh râu, tôi còn trẻ, lỡ lời đôi chút, anh đừng để bụng. Đây là ‘Lá che mắt’, bảo vật hữu ích. Khi dán lên trán quỷ quái, có thể che khuất tầm nhìn của nó. Tặng anh một cái để phòng thân.”

Gương mặt nhỏ nhắn, đáng yêu của Lê Diệu khi nghiêm túc lại dịu dàng đến mức khiến người ta không nỡ từ chối. Nhìn dáng vẻ ấy, người đàn ông râu quai nón bất giác mềm lòng. Trong đầu anh thoáng qua một ý nghĩ — không lẽ mình quá cứng rắn rồi sao?

Dù gì thì cô bé này cũng còn nhỏ như vậy, anh lại đi hơn thua từng lời, thật chẳng đáng chút nào.

Cứ thế, ngoài cây bút quy tắc và lọ mực quy tắc mà cô cố tình giữ lại, những vật phẩm còn lại Lê Diệu đều vui vẻ chia đều cho mọi người, không sót một ai.

Cô không nói lời hay ý đẹp, chỉ lặng lẽ làm như vậy. Nhưng chính điều đó lại khiến thiện cảm của mọi người dành cho cô tăng lên rõ rệt.

Chẳng ai nói ra, nhưng trong lòng đều có chút chua xót, có chút khó chịu. Cảm giác như vừa mắc nợ cô, vừa không biết nên đối mặt thế nào với một đứa trẻ biết suy nghĩ như vậy.

Đặc biệt là ông già 9000 tuổi.

Tuy là một kẻ tà tu, nhưng đứng ở vị trí tiền bối, ông không muốn để lớp trẻ cảm thấy mình chỉ biết nhận mà không có chút báo đáp nào. Đáng tiếc, lục lọi mãi, ông phát hiện mình chẳng còn vật gì ra hồn để cho cô bé.

Trầm ngâm một lúc, cuối cùng ông già 9000 tuổi vẫy tay gọi:

"Con bé, lại đây."

Lê Diệu nghe gọi, ngoan ngoãn bước tới, trong mắt ánh lên vẻ tò mò.

Ông già 9000 tuổi trầm giọng nói:

"Ta không thể để cô giúp đỡ mọi người mà không có chút đền đáp nào. Thế này đi, ta sẽ dạy cô một pháp thuật do chính tay ta sáng tạo ra, gọi là [Tượng Khí Quyết]."

Nghe đến đó, đôi mắt Lê Diệu đã bắt đầu sáng long lanh.

Ông già tiếp tục giải thích:

"Pháp thuật này có vài điểm tương đồng với Quy Tức thuật, nhưng bản chất lại hoàn toàn khác. Quy Tức là thu liễm khí tức, biến khí thành vô hình, tránh bị phát hiện. Nhưng [Tượng Khí Quyết] thì làm điều ngược lại — nó biến vô hình thành hữu hình, mô phỏng khí tức của vạn vật."

Ông nhìn Lê Diệu, giọng đều đều nhưng đầy tự hào:

"Ví dụ như nếu cô đang ở cảnh giới Kim Đan, thì Quy Tức chỉ giúp cô ẩn khí tức, giả làm tu sĩ Trúc Cơ hay Luyện Khí. Nhưng [Tượng Khí Quyết] lại có thể mô phỏng khí tức của cảnh giới cao hơn, như Nguyên Anh hay Hóa Thần. Hiểu chưa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/461.html.]

Lê Diệu nghe mà sáng mắt. Trong lòng cô thầm reo hò — cô biết mà, mấy món đồ tưởng như rác rưởi, đổi ra bảo vật là chuyện trong tầm tay!

Cái gì gọi là có qua có lại? Chính là như thế này đây!

[Tượng Khí Quyết] — chỉ nghe tên đã thấy ngầu rồi! Sau này có thể dùng để giả làm cao thủ, dọa người hay đóng giả yêu quái đều quá tiện!

Cô lập tức trở nên ngoan ngoãn, ngọt ngào gọi:

"Sư phụ 9000 tuổi~"

Ông già 9000 tuổi nghe mà lòng vui như mở hội. Tiếng "sư phụ" này nghe mà êm tai đến lạ. Một cô nhóc lanh lợi như thế chịu gọi mình là sư phụ, quả là cảm giác thành tựu lớn nhất trong đời tu hành của ông.

"Được rồi, lại đây, ta dạy cho," ông hào hứng nói, rồi nghiêm túc truyền khẩu quyết, từng câu từng chữ rõ ràng.

Lê Diệu lắng nghe chăm chú, không sót một lời. Sau đó, ông già còn làm mẫu mấy lần thủ ấn, cố gắng chậm rãi từng động tác.

Thấy cô hơi nhíu mày, ông định mở miệng an ủi:

"Không sao đâu, mấy thủ ấn này khó thật, có vài điểm khá rắc rối..."

Nhưng chưa kịp nói hết câu, ông đã tròn mắt khi thấy Lê Diệu bấm tay thoăn thoắt. Trong nháy mắt, một luồng khí tức mạnh mẽ tỏa ra từ người cô, nhanh chóng tăng vọt, một hơi vọt thẳng đến cảnh giới Hóa Thần!

Ông già 9000 tuổi ngây người: "..."

Mọi người đứng gần đó cũng c.h.ế.t lặng: "..."

Lê Diệu cười hớn hở, quay một vòng, vui vẻ hỏi:

"Khí tức của tôi có lợi hại không?"

Rồi cô nhìn sang ông già, mắt long lanh như cún con vừa được khen:

"Sư phụ 9000 tuổi, thấy con thế nào?"

Ông già 9000 tuổi run run khóe miệng, không biết phải nói gì. Trong lòng gào thét: Cái... cái này học xong rồi sao? Một lần là xong luôn á?

Yêu nghiệt! Đúng là yêu nghiệt mà!

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Trước giờ, trong mắt mọi người, Lê Diệu là kiểu nhóc ranh láu cá, thích gây chuyện, cái miệng lanh chanh nhưng vô hại. Cô thông minh, nhưng là kiểu thông minh thể hiện quá rõ — lộ liễu đến mức chẳng ai xem trọng.

Vì sao họ để cô dẫn dắt? Chẳng qua là hai lý do: thứ nhất, cô nói có lý. Ở cái thế giới quái dị này, hợp tác vẫn là lựa chọn an toàn nhất. Thứ hai, họ lười — có người xung phong đứng ra gánh vác, thì cứ để cô làm, bớt việc càng tốt.

Nhưng giờ thì khác.

Chỉ một lần truyền thụ, cô đã thi triển thành thục một pháp thuật khó nhằn như [Tượng Khí Quyết] — còn mô phỏng hẳn khí tức Hóa Thần!

Cảnh tượng ấy khiến tất cả phải nhìn cô bằng con mắt khác.

Loading...