Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 463

Cập nhật lúc: 2025-04-10 03:00:44
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vậy mà giờ nhìn lại, cô bé ấy không hề bình thường. Ẩn sau vẻ ngoài lanh lợi là một khí chất đặc biệt, như thể bẩm sinh đã có phong thái của một đại lão.

Chính điều đó khiến Lâm Hạ cảm thấy hơi tiếc. Lẽ ra cô không nên xem thường Lê Diệu ngay từ đầu. Càng không nên gán cho cô cái nhãn "hỗn loạn", để rồi vô tình kích thích tiềm năng của cô bé trỗi dậy.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Phát hiện tâm trạng của ký chủ sa sút, hệ thống 5678 lập tức lên tiếng an ủi:

"Ký chủ, đừng để ý tới cô ta làm gì. Dù có lanh lợi tới mấy, Lê Diệu cũng chỉ là một tân thủ non nớt. Còn cô thì sao? Đã từng đi qua hàng chục, hàng trăm vị diện. Kiến thức phong phú, kinh nghiệm dày dặn. Một cái [Tượng Khí Quyết] nho nhỏ có gì đáng lo?"

Giọng điệu của hệ thống trở nên khinh thường:

"Cùng lắm là một trò hù dọa! Sau này vào các vị diện tu tiên, tôi sẽ giúp cô tìm những bí pháp mạnh gấp trăm lần!"

Lâm Hạ khẽ nhếch môi. Cô không phải đang ganh tị hay tự ti, chỉ là hơi bất ngờ khi thấy Lê Diệu giỏi hơn mình tưởng. Nhưng hệ thống nói đúng. Dù cô bé kia có thông minh đến đâu, cũng không thể sánh được với ngần ấy năm kinh nghiệm từng trải của cô.

Đây chỉ là giai đoạn khởi đầu. Về lâu dài, ai thật sự mạnh mẽ, ai chỉ là ngựa non háu đá, sớm muộn cũng rõ.

Hệ thống 5678 vẫn không quên tiếp lời, giọng điệu đầy châm chọc:

"Hừ! Thiên tài thì nhiều lắm. Còn nhớ vị diện lần trước không? Có cậu nhóc tám tuổi thiên phú kinh người đấy. Kết cục thế nào? Cũng c.h.ế.t toi."

"Nói cho ký chủ biết, thông minh thì ai chẳng có. Nhưng người có thể ký khế ước hệ thống, xuyên qua vô số vị diện như cô, mới thật sự là nhân vật chính. Là phượng hoàng giữa trăm vạn con gà! Còn Lê Diệu? Chỉ là kẻ thích thể hiện, tạm thời nổi bật thôi. Chờ đấy, thời gian trôi qua, cô ta nhất định lộ tẩy!"

Lâm Hạ nghe mà buồn cười, cũng không phản bác gì. Có lẽ cô không định "đè bẹp" ai hết, nhưng lời của hệ thống khiến cô thấy nhẹ lòng hơn.

Phía bên kia, sau khi học xong [Tượng Khí Quyết], Lê Diệu hăng hái quay sang ông già 9000 tuổi, nói:

"Tiểu đội trưởng sư phụ 9000 tuổi, chúng ta họp một chút đi. Phải bàn kế hoạch đối phó với đám quỷ quái kia."

Nghe thế, ông già gật đầu đồng ý. Quả thật, tình hình hiện tại cần có phương án rõ ràng.

Thấy ông gật đầu, Lê Diệu lập tức vỗ tay lấy tinh thần, rồi cao giọng nói với mọi người:

"Mọi người chú ý một chút nào! Đội trưởng muốn họp! À, nhân tiện hỏi luôn — mọi người có ai mang theo điện thoại không? Khi tách nhóm hành động, chúng ta phải liên lạc thế nào?"

Vừa nói, cô vừa móc điện thoại từ túi ra. Nhưng nhìn lên màn hình, sắc mặt hơi chùng xuống.

"Không có tín hiệu rồi..." cô lẩm bẩm.

Lam Dương ở gần đó cũng lấy điện thoại ra xem, giọng uể oải:

"Không có đâu. Đây là vùng bị quỷ quái chi phối, tín hiệu bị áp chế rồi."

Không chỉ tín hiệu — mà ngay cả tu vi cũng bị đè nén.

Nếu không vì thế, chỉ cần một cái phẩy tay hay vài chiêu pháp thuật, mấy người như Tề Âm, ông già 9000 tuổi hay người đàn ông râu quai nón đã có thể dọn sạch cái bệnh viện này từ lâu. Bọn họ đều là tu sĩ cấp Hóa Thần, muốn phá hủy một tòa nhà chẳng khác gì đạp vỡ viên gạch.

Tề Âm và một vài người đến từ giới tu tiên thì hoàn toàn không hiểu "điện thoại" là gì. Nhưng nghe qua cách nói, họ đoán đây chắc là một dạng truyền âm phù của thế giới phàm nhân.

"Không có cách liên lạc thì bất tiện thật." Lê Diệu chớp chớp mắt, đảo qua từng người, rồi hỏi:

"Không biết các tiền bối có biện pháp nào thay thế không?"

Người lên tiếng đầu tiên là người đàn ông râu quai nón. Anh trầm giọng nói:

"Có thể dùng truyền âm phù. Tuy tốc độ không bằng điện thoại, nhưng vẫn đảm bảo được việc liên lạc khi cần thiết."

Chàng trai thanh tú gật đầu xác nhận:

"Đúng vậy. Nhưng ở nơi này bị áp chế, truyền âm phù không thể truyền tin tự do như bình thường, chỉ có thể dùng để truyền tin đến những điểm cố định. Hơn nữa, ở đây cũng không có phù giấy hay chu sa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/463.html.]

Lê Diệu nghe xong, không chút do dự nói ngay:

"Vậy thì làm bản đơn giản thôi."

Nói rồi, cô quay người chạy về phía giường bệnh của mình. Chỉ một lát sau, cô trở lại với một tập giấy A4 và một cây bút bi đỏ trên tay. Đặt trước mặt Tề Âm, cô nghiêng đầu hỏi:

"Dùng tạm được không?"

Tề Âm: "..."

Ngay lúc đó, Lam Dương ngồi bật dậy, tròn mắt nhìn cô như thể vừa phát hiện ra một kho báu sống:

"Sao cái gì cô cũng có thế?"

Lê Diệu cười rất tự nhiên, nụ cười tươi tắn như ánh nắng sớm mai:

"Có chuẩn bị trước thì đâu sợ gì."

Cô vừa xinh đẹp lại có vẻ ngoài hiền lành, gần gũi. Nụ cười nhẹ nhàng, hơi có phần ngây thơ lại khiến người ta vô thức thấy yêu quý.

Cô nhóc trước kia lúc nào cũng bám lấy anh trai, bây giờ đã đổi hướng, theo sát Lê Diệu từng bước, không rời nửa bước.

Tề Âm nhìn tờ giấy A4 và cây bút đỏ trong tay, nhất thời cảm thấy khó nói nên lời. Dù đơn sơ đến mức không thể đơn sơ hơn, nhưng tình huống hiện tại đúng là không thể đòi hỏi cao hơn được nữa.

Cậu thử vẽ một lá bùa truyền âm bằng cây bút bi đỏ. Lá bùa hiện lên rõ nét, nhưng không phát ra linh quang. Một giây sau, nó tự động tan biến, thất bại.

Tề Âm lắc đầu:

"Không được. Ở đây hoàn toàn không có linh khí."

Cậu ngẩng đầu nhìn mọi người, giọng giải thích rõ ràng:

"Linh phù khác với pháp thuật. Khi thi triển pháp thuật, có thể dùng pháp lực từ đan điền, nhưng linh phù thì khác. Nó cần thêm một yếu tố nữa—phải giao tiếp với linh khí trong trời đất thì mới thành phù được."

"Còn ở đây..." Tề Âm nhìn quanh, "Linh khí hoàn toàn bị cắt đứt. Nơi này giống như một không gian khép kín, không có chút linh khí nào tồn tại."

Nghe vậy, Lê Diệu chống tay lên cằm, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

"Vậy... dùng quỷ khí thì sao?"

"Quỷ khí?" – Tề Âm ngẩng đầu lên, không chỉ cậu, mà cả nhóm đều đồng loạt nhìn về phía cô.

Ngay cả hệ thống 5678 cũng lên tiếng trong tâm trí cô với giọng đầy tò mò:

"Quỷ khí là cái gì vậy?"

Chỉ có Lâm Hạ là hừ lạnh một tiếng trong lòng, ánh mắt thoáng qua tia nghi ngờ. Cô ta quá hiểu Lê Diệu rồi. Cái gọi là “quỷ khí” này, chắc chắn là do cô ta bịa ra tại chỗ!

Quả nhiên, Lê Diệu ngây ngô cười một tiếng, nhún vai:

"Tôi chỉ nghĩ bừa thôi. Nhưng mà mọi người thử nghĩ xem, những vật quái dị trong bệnh viện này đều là thi thể, đúng không? Đã là người chết, vậy vì sao vẫn có thể cử động, nói chuyện như người sống?"

Cô dừng một nhịp rồi nói tiếp:

"Chắc chắn là có một loại năng lượng nào đó đang điều khiển bọn họ."

Cô quay sang hỏi một cách nghiêm túc:

"Mọi người có ai từng nghe tới định luật bảo toàn năng lượng chưa?"

Cặp sinh đôi tóc ngắn và vài người khác gật đầu, trong khi Tề Âm và ông già 9000 tuổi thì nhíu mày lắc đầu, vẻ mặt mơ hồ.

Loading...