Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 464
Cập nhật lúc: 2025-04-10 03:03:31
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lê Diệu không thấy ngạc nhiên, vẫn mỉm cười giải thích chậm rãi:
"Tôi bị mất trí nhớ nên không nhớ nổi ai đã nói cho tôi biết chuyện này, nhưng tôi rất chắc chắn rằng định luật bảo toàn năng lượng là một chân lý."
"Ý nghĩa của nó là: năng lượng không tự nhiên sinh ra, cũng không tự nhiên mất đi. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác, hoặc từ nơi này sang nơi khác. Tổng lượng năng lượng luôn được bảo toàn."
Cô giơ tay lên như đang giảng bài, nói tiếp:
"Mỗi vị diện mà chúng ta đến từ đều có một loại năng lượng riêng. Ví dụ như vị diện của đội trưởng—ở đó dùng linh khí. Người tu luyện sẽ hấp thụ linh khí trời đất rồi chuyển hóa thành linh lực để thi triển pháp thuật."
"Vị diện của tôi..." – Cô thoáng suy nghĩ rồi tiếp tục, "cũng có năng lượng, nhưng ở dạng khác. Ở đó người ta dùng điện. Điện được tạo ra từ việc đốt cháy dầu mỏ, than đá... rồi chuyển thành điện năng, từ đó vận hành máy móc, thiết bị, và cả vũ khí."
"Như vậy, có thể thấy rằng dù hình thức khác nhau, bản chất của chúng vẫn là năng lượng."
Cô quay sang nhìn khắp lượt:
"Vậy thì, bệnh viện quái dị này chắc chắn cũng cần một dạng năng lượng để vận hành. Tôi đoán, loại năng lượng ấy là quỷ khí. Những sinh vật đáng sợ kia có thể hấp thụ quỷ khí rồi chuyển hóa thành ‘quỷ lực’ để hoạt động."
"Vậy... tại sao chúng ta không thử chuyển hóa quỷ khí thành linh khí?"
Câu hỏi ấy vừa dứt, cả nhóm lập tức rơi vào im lặng.
Ai nấy đều suy nghĩ sâu xa. Dù không ai dám khẳng định, nhưng phải thừa nhận rằng—những điều Lê Diệu vừa nói, rất có lý.
Nếu linh khí, điện năng, dị năng... đều là năng lượng, thì quỷ khí cũng có thể là một dạng năng lượng khác.
Vấn đề là—có thể chuyển hóa được không?
Ngay cả khi có thể, thì cũng không phải là việc người thường có thể làm. Năng lượng là quy luật của trời đất, và việc hiểu được cách vận hành của nó... có lẽ chỉ những kẻ vượt ngoài giới hạn phàm nhân mới lĩnh ngộ được.
Họ là gì chứ? Chỉ là những kẻ nhỏ bé mà thôi. "Sao các anh không nói gì?" Lê Diệu chớp mắt: "Thấy tôi nói sai à?”
Ông già 9000 tuổi lúng túng gãi đầu:
"Ờ thì... nói đúng là đúng, nhưng mà..."
"Đúng là được rồi!"
Không đợi ông nói tiếp, Lê Diệu đã nhanh tay chộp lấy cây bút đỏ trong tay Tề Âm, rồi kéo một tờ giấy A4, gấp đôi cho ngay ngắn, sau đó cẩn thận cắt thành kích thước của một lá bùa. Cô bắt đầu vẽ phù.
Tờ đầu tiên — không phản ứng.
Tờ thứ hai — vẫn yên lặng như tờ giấy trắng.
Nhưng Lê Diệu chẳng hề nản chí, tiếp tục chuẩn bị cho lá thứ ba.
Lam Dương nhướn mày, tò mò hỏi:
"Cô không phải bị mất trí nhớ à? Sao vẫn biết vẽ bùa?"
Phù chú là sản phẩm đặc thù của giới tu tiên. Ngay cả Lam Dương, người có chút căn cơ, cũng chưa từng vẽ nổi. Vậy mà cô gái tay cầm điện thoại, rõ ràng đến từ một thế giới hiện đại, lại có thể cầm bút mà vẽ không chút do dự.
Lê Diệu lắc đầu, trả lời thản nhiên:
"Tôi không nhớ gì cả. Tôi chỉ bắt chước theo cách đại lão Tề Âm vẽ thôi."
Nói rồi, cô ngẩng đầu nhìn Tề Âm, giọng nhẹ như gió:
"Tôi vẽ có sai không?"
Tề Âm khựng lại, nhất thời không biết nói gì.
Cô ta... đúng là thiên tài sao? Chỉ nhìn một lần mà nhớ được toàn bộ đường nét, thậm chí còn bắt đúng cảm giác linh lực khi vẽ?
Lúc này, Lâm Hạ – dưới sự xúi giục của hệ thống – liền chen vào, giọng điệu cố ý lạnh nhạt:
"Chỉ là hình thôi, không có thần. Vẽ thì dễ, nhưng không có linh quang dẫn dắt thì cũng vô dụng thôi. Đó chỉ là sao chép, phí thời gian..."
Cô ta chưa kịp dứt câu thì bỗng thấy cây bút đỏ trong tay Lê Diệu phát sáng, đường mực ánh lên ánh sáng nhàn nhạt.
Phù... thành!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/464.html.]
"Thành công rồi!"
Lê Diệu vui vẻ giơ lá bùa vừa hoàn thành lên, đưa cho Tề Âm:
"Đại lão Tề Âm, thử xem có dùng được không?"
Tề Âm cầm lấy lá phù, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, như thể đang cầm một viên bảo ngọc.
Dẫn động quỷ khí mà vẽ được truyền âm phù... Đây không phải chỉ là thiên phú, mà còn là sự nhạy bén vượt giới hạn thường nhân.
"Ôi mẹ ơi!"
9000 tuổi như thể bật dậy từ trong quan tài, lập tức giật lấy lá phù từ tay Tề Âm, kiểm tra thử — thật sự dùng được!
Trời ơi! Thật sự có thể truyền âm! Lê Diệu không phải chỉ vẽ cho đẹp!
Ông nhìn cô như nhìn một sinh vật thần thánh, ánh mắt đầy sục sôi. Nhìn trên, nhìn dưới, nhìn trái, nhìn phải, như thể sợ bỏ lỡ điều gì quý giá.
Con nhóc này... đúng là kỳ tài trong vạn người!
Nếu ở vị diện tu tiên, nhất định cô sẽ trở thành “con cưng của Thiên Đạo” — có trời phù hộ, có đất nâng đỡ!
Không kìm được, 9000 tuổi túm lấy cổ tay Lê Diệu, kích động như phát cuồng:
"Con bé Diệu! Đi theo ta đi! Bái ta làm sư phụ! Ta sẽ truyền toàn bộ y bát, tất cả những gì ta tích lũy gần vạn năm này, đều để lại cho con!"
Phải biết rằng, ông ta trước nay luôn coi thường chuyện thu đồ đệ. Ông từng cười nhạo chính đạo, nói rằng bảo vật tìm được thì phải giữ cho mình, chứ để lại cho đồ đệ làm gì?
Nhưng giờ đây, ông đã hiểu tại sao người ta lại muốn truyền y bát.
Bởi vì có một đệ tử như thế này — là chuyện khiến người ta sống không uổng một đời!
Chỉ cần tưởng tượng cảnh sau này, đồ đệ đứng giữa thiên hạ, ngẩng cao đầu nói:
"Gia sư ta, là 9000 tuổi đại nhân."
Chao ôi! Đủ khiến ông ta thỏa mãn đến rụng răng mất thôi!
9000 tuổi còn chưa kịp mơ tưởng hết thì... một gương mặt lớn đột nhiên áp sát, chen vào giữa ông và Lê Diệu.
Là người đàn ông râu quai nón.
"Tôi! Tôi mới là sư phụ lý tưởng của cô! Bái tôi đi! Tôi dạy hết tất cả những gì tôi biết!"
Không đợi phản ứng, anh ta chen thẳng qua, đẩy ngã 9000 tuổi lăn ra đất.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
9000 tuổi tức giận định bật dậy thì... đã thấy chỗ của mình bị chiếm mất — một cách im lặng đến rợn người.
Tề Âm.
Không biết từ lúc nào, Tề Âm đã đứng ngay cạnh Lê Diệu, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì.
Không chỉ chen vào, hắn còn khiến ông ta mất vị trí cạnh Lê Diệu, đến mức giờ đây nhìn cũng không thấy cô đâu nữa.
Tề Âm khẽ ho nhẹ một tiếng, giọng điệu ôn hòa nhưng không giấu được sự âm hiểm:
"Tôi không thu đồ đệ. Đạo của tôi còn chưa sáng tỏ, làm sao dám nhận đệ tử, e rằng sẽ hại người."
Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
"Nhưng... với tư cách đại sư huynh, tôi có thể thay mặt sư phụ thu đồ đệ."
Tề Âm nhìn thẳng vào mắt Lê Diệu, giọng nghiêm túc hơn hẳn:
"Cô có muốn bái gia sư làm sư phụ không? Làm tiểu sư muội của tôi. Như vậy, bối phận sẽ ngang với hai người họ."
Người đàn ông râu quai nón: "..."
9000 tuổi: "..."
Hai người ngây ra nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.
Tên nhóc này... đúng là cáo già đội lốt thiếu niên! Đấu trí với hắn, họ hoàn toàn không có cửa.