Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 467

Cập nhật lúc: 2025-04-10 03:15:32
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tranh thủ thời gian nghỉ, Lê Diệu nhanh chóng vẽ hàng chục lá bùa truyền âm, chia cho mọi người để tiện liên lạc.

Cuối cùng, thống nhất quyết định: cô bé con ở lại tầng trệt, những người còn lại chia nhau từ tầng một trở lên, mỗi người phụ trách một tầng. Lê Diệu được phân công tầng hai.

Cô mặc bộ đồ bệnh nhân, dùng ga trải giường buộc thành một túi vải đơn giản, cất vào đó bộ đồ y tá quỷ quái và một số đạo cụ khác. Trước khi bắt đầu hành động, cô còn ghé qua siêu thị nhỏ trong bệnh viện, mua mười cái bánh mì và hai chai nước suối.

Vừa ăn vừa đi, cô kiểm tra toàn bộ các quy tắc trên tầng hai: hành lang, cầu thang, thang cuốn, thang máy, và từng phòng khám một. Mỗi dòng chữ quy định, mỗi biểu tượng cảnh báo đều không thoát khỏi ánh mắt tinh tường của cô.

Tầng hai là khu khám bệnh, bao gồm nhiều phòng và chuyên khoa. Bác sĩ đông, bệnh nhân còn đông hơn. Nhân viên y tế lẫn quỷ quái xuất hiện khắp nơi, không khác gì một tổ ong.

Trong lúc ăn chiếc bánh mì cuối cùng, Lê Diệu vừa nhai vừa lật lại các quy tắc trong đầu.

Quy tắc chính của bệnh viện là:

"[Cấm hút thuốc. Nếu bị nhân viên vệ sinh phát hiện, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.]"

Còn quy định tại phòng xét nghiệm lấy m.á.u ghi rõ:

"[Không được từ chối việc lấy m.á.u của y tá.]"

Ngay sau đó, cô rút ra bút quy tắc và lọ mực đặc chế, lặng lẽ tiến đến chỗ bảng nội quy trong hành lang tầng hai. Nhân lúc không ai chú ý, cô cúi người, nhanh tay sửa dòng quy định cũ thành:

"[Cấm lấy máu. Nếu bị nhân viên vệ sinh phát hiện, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.]"

Sau đó, Lê Diệu chạy đi tìm một nhân viên vệ sinh của bệnh viện, vỗ mạnh vào vai anh ta, hốt hoảng nói:

"Nhân viên vệ sinh, không ổn rồi! Có người đang lấy m.á.u kìa, mau đi xem đi!"

Người vệ sinh quay đầu lại, bị bất ngờ bởi vẻ nghiêm trọng trong giọng nói của cô. Anh ta nhíu mày, có phần bối rối:

"Lấy m.á.u thì sao? Lấy m.á.u có gì sai à?"

"Nhìn tờ quy tắc kia đi!"

Lê Diệu không đáp thẳng, chỉ vào tờ quy định treo trên tường, ra hiệu cho anh ta nhìn cho kỹ.

Người vệ sinh chậm rãi quay đầu lại. Nhưng khi ánh mắt chạm vào tờ giấy, anh ta lập tức giật b.ắ.n mình. Quy tắc đã được cập nhật — nội dung mới tinh, rõ ràng và đầy sát khí. Không còn nghi ngờ gì nữa, lấy m.á.u hiện tại đã là hành vi bị nghiêm cấm.

Không để anh ta kịp phản ứng thêm, Lê Diệu nắm tay kéo thẳng tới khoa xét nghiệm. Vừa đến nơi, cô chỉ vào hàng dài y tá đang tiến hành lấy m.á.u cho bệnh nhân, lớn tiếng hô:

"Họ đang lấy máu! Giết họ đi!"

Trong tích tắc, ánh mắt người quét dọn lập tức trở nên dữ tợn. Không nói thêm lời nào, anh ta vung cây lau nhà như vũ khí, lao vào đám y tá.

"Phập!"

Mỗi nhát đánh ra là một tiếng xương vỡ. Một lần vung tay là một cái đầu bị đập nát. Máu văng tung tóe, trong đầu mỗi y tá, quầng sáng đen đặc bị nghiền nát tan tành.

Đây không phải là lần đầu Lê Diệu chứng kiến cảnh tượng này. Đêm qua, cô từng chiến đấu với một bác sĩ quỷ tên Lưu Tử Siêu — dù đã bị c.h.é.m thành ba khúc, hắn vẫn không chết.

Phải đến lúc cô tìm ra quầng sáng đen trong não hắn và phá hủy nó, quỷ mới thực sự bị tiêu diệt.

Trong lúc người quét dọn giải quyết đám y tá, Lê Diệu nhanh chóng chạy khắp các phòng khám, vừa gõ cửa vừa lớn tiếng hô:

"Không hay rồi! Có kẻ phản bội! Kẻ phản bội đã tàn sát hết y tá ở khoa xét nghiệm rồi!"

Quy tắc bệnh viện mới được cập nhật: [Phản bội phải chết. Ai tiêu diệt được kẻ phản bội, quỷ quái chịu trách nhiệm.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/467.html.]

Dù là người hay quỷ, một khi bị cho là phản bội thì chỉ có con đường chết. Và điều quan trọng nhất: Ai g.i.ế.c được phản bội sẽ được bảo hộ bởi quy tắc.

Những bác sĩ trong các phòng khám nghe thấy lời cảnh báo lập tức rời khỏi chỗ, lũ lượt chạy đến khu xét nghiệm.

Trong lúc đó, Lê Diệu vẫn đang chạy như bay, nhưng cô cảm thấy như mình vẫn chưa đủ nhanh.

Ngay khi ý nghĩ đó vừa lóe lên, tất cả các quỷ trong nhà ma và cả những người chơi cùng phe cô đều nhận được tín hiệu vô hình. Giống như một lời kêu gọi vô thanh, tất cả cùng nhau luyện tập — tập trung cải thiện tốc độ chạy, dồn năng lượng vào đôi chân.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Tốc độ của Lê Diệu mỗi lúc một nhanh. Chân cô như mọc thêm gió, lao vút đi để lại tàn ảnh mờ mờ phía sau, không khác gì một bóng ma đang lướt qua hành lang bệnh viện.

Chỉ trong chốc lát, cô đã gõ hết các phòng khám, rồi quay trở lại khu xét nghiệm.

Khi cô đến nơi, cảnh tượng đầu tiên lọt vào mắt là thân xác đẫm m.á.u của người quét dọn, nằm bất động giữa vũng máu. Anh ta đã bị các bác sĩ quỷ g.i.ế.c chết.

Một hàng dài bác sĩ quỷ quái đang đứng đó, đồng loạt quay đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo đến rợn người.

Thấy vậy, Lê Diệu không chút chần chừ, lập tức ngồi phịch xuống đất, giả vờ hoảng loạn hét lớn:

"Tôi bị bệnh! Mau chữa cho tôi đi!"

Cô còn chìa cổ tay ra, đưa về phía một bác sĩ quỷ đứng gần nhất:

"Bắt mạch đi!"

Bác sĩ quỷ quái khựng lại, đôi mắt đục như sữa đông dán chặt lên người cô, giọng khàn đặc, u ám vang lên:

"Cô muốn... khám bệnh?"

"Đúng vậy."

Lê Diệu gật đầu chắc nịch, vẫn giữ nguyên tay đưa ra trước.

Chứng kiến cảnh tượng này, đám bệnh nhân ở phía xa gần như c.h.ế.t lặng.

Họ đã bị mắc kẹt trong bệnh viện này từ lâu, bị đối xử như lợn chờ lên thớt, mỗi ngày đều sống trong kinh hoàng. Hôm nay, đột nhiên xuất hiện một người như sát thần — dám đối đầu với quỷ quái, còn khiến một con quỷ quét dọn thẳng tay g.i.ế.c hàng loạt y tá.

Quá khủng khiếp!

Cảnh tượng m.á.u me kinh dị khiến họ run rẩy, nhưng đồng thời cũng thắp lên một tia hy vọng.

Liệu có phải... họ sắp được cứu rồi không?

Nhưng chưa kịp mừng rỡ, người hùng kia đã... đòi khám bệnh?

Không! Họ biết rất rõ, một khi bị bác sĩ quỷ khám bệnh thì bắt buộc phải tuân theo lời dặn của hắn. Mà lời dặn của quỷ quái thì thường chẳng khác gì án tử.

Từng người bệnh sợ đến run rẩy, muốn hét lên cản lại nhưng không ai dám thốt nên lời. Họ chỉ có thể nhìn trong tuyệt vọng khi bác sĩ quỷ chầm chậm đưa tay, đặt ngón tay lạnh buốt lên cổ tay Lê Diệu.

Bác sĩ bắt mạch trong im lặng. Vài giây sau, hắn ngẩng đầu lên, giọng nói càng thêm lạnh lẽo:

"Cô không bị bệnh. Cô đang đùa giỡn tôi?"

Chọc tức bác sĩ — dù là người hay quỷ — đều là đại kỵ trong bệnh viện. Hành vi đó sẽ bị trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc.

Nhưng Lê Diệu chỉ nghiêng đầu, giọng điệu lười biếng:

"Là do ông y thuật kém. Tôi bị mất trí nhớ, vậy mà cũng không khám ra. Một tên lang băm như vậy... đáng bị trừng phạt."

Loading...