Dưới ánh đèn lạnh lẽo của hành lang bệnh viện, bác sĩ quỷ quái nhếch miệng, nụ cười đầy vẻ tàn nhẫn lộ ra hàm răng đỏ như máu. Hắn cúi đầu nhìn Lâm Hạ, giọng nói vang lên rợn người:
“Đi thôi, đến giờ phẫu thuật rồi.”
Vừa dứt lời, hắn lập tức kẹp lấy cổ tay Lâm Hạ, kéo cô đi về phía phòng phẫu thuật. Lâm Hạ vùng vẫy dữ dội, nhưng vô ích. Sức mạnh của hắn vượt xa tưởng tượng, khiến cô hoàn toàn không thể thoát ra. Cô sắp bị lôi vào căn phòng phẫu thuật – nơi không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Đúng lúc đó, một âm thanh vang lên từ hệ thống loa phát thanh trên hành lang:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
“Chú ý, chú ý, toàn thể nhân viên chú ý!”
Bác sĩ quỷ quái khựng lại. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía chiếc loa gắn trên trần nhà. Giọng nói trong loa hơi khàn khàn, mang theo âm điệu ma mị rất giống quỷ quái. Tuy nhiên, Lâm Hạ lại cảm thấy nó quen thuộc đến kỳ lạ – dường như là giọng của Lê Diệu.
Tiếng loa tiếp tục:
“Tất cả nhân viên bệnh viện, lập tức xuống tầng một. Ở tầng một đã xảy ra sự cố: nhân viên vệ sinh tấn công y tá, bác sĩ tấn công nhân viên vệ sinh. Yêu cầu toàn bộ nhân viên có mặt ngay tại tầng một để duy trì trật tự!”
Bác sĩ quỷ quái do dự vài giây, sau đó buông cổ tay Lâm Hạ ra rồi quay người bước về phía thang máy. Cùng lúc đó, ở các tầng khác trong bệnh viện, lũ quỷ quái y tế cũng đồng loạt hướng về phía thang máy, chuẩn bị đi xuống tầng một.
Tại tầng một, Lê Diệu đứng trước cửa thang máy, lạnh lùng quan sát. Cô đã sắp xếp sẵn vài tên quỷ quái trung thành đứng canh ở năm cửa thang máy khác nhau để ngăn chặn bất kỳ kẻ nào chạy thoát.
Cô dùng một mảnh vải quấn chặt quanh tay mình, rồi nhẹ nhàng vác một con quỷ quái siêu cấp lên vai, chờ đợi trong im lặng.
Cuộc tàn sát, sắp bắt đầu.
Ở các tầng trên, những tiếng xì xào vang lên.
“Chuyện gì thế này? Quỷ quái gặp chuyện à?”
Không ít bệnh nhân tò mò ngẩng đầu nhìn theo hướng lũ quỷ quái đang di chuyển, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Trong đám người, Tề Âm và nhóm của 9000 tuổi cũng đang ẩn mình, quan sát tình hình. Khi thấy con quỷ quái cuối cùng biến mất vào thang máy, họ mới lặng lẽ ló mặt ra, hỏi những người xung quanh:
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trong bệnh viện này thường xuyên có sự cố như thế sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/471.html.]
Tuy nhiên, những bệnh nhân được hỏi đều cúi đầu, né tránh ánh mắt của họ. Không ai trả lời, thậm chí còn vội vã rụt cổ quay về phòng bệnh, như thể sợ bị liên lụy.
Ánh mắt ai cũng đầy nỗi sợ. Họ đã bị quỷ quái nơi đây dọa cho kinh hồn bạt vía, đến mức không còn dám tin bất kỳ ai. Với họ, một câu nói sai cũng có thể khiến mình phải trả giá bằng mạng sống.
9000 tuổi nhíu mày, liên tục hỏi vài người khác nhưng kết quả vẫn vậy. Cuối cùng, ông ta kéo một bệnh nhân trẻ tuổi ra hành lang, dùng thuật tìm hồn để tra xét.
Qua đó, ông biết được rằng những sự cố như hôm nay cực kỳ hiếm, gần như chưa từng xảy ra. Trong bệnh viện này, dù là quỷ quái y tế hay bệnh nhân, tất cả đều phải tuân theo những quy tắc khắt khe. Quỷ quái luôn tìm cách khiến bệnh nhân phạm quy, còn bệnh nhân thì cố sống sót bằng cách bám chặt lấy quy tắc.
Suy nghĩ một lát, ông ta cảm thấy có điều gì đó bất thường. Người được cử xuống tầng một trước là Lam Dương. Lẽ nào anh ta gặp chuyện?
Sau một hồi cân nhắc, ông ta quyết định đích thân xuống kiểm tra. Tuy nhiên, ông không đi thang máy – nơi đầy rẫy nguy hiểm – mà chọn cầu thang bộ để tránh bị phát hiện. Một mạch, ông đi thẳng xuống tầng một, rồi từ từ tiến đến khu vực gần thang máy.
Trên đường đi, ông gặp lại Tề Âm, người đàn ông râu quai nón và cặp song sinh tóc ngắn. Không ai trong số họ hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên cả nhóm quyết định cùng tiến lại gần khu vực thang máy.
Và rồi, ngay khi vừa đến nơi, một cảnh tượng khiến họ phải c.h.ế.t lặng.
Giữa sảnh tầng một, dưới ánh đèn nhợt nhạt, một cô gái với thân hình mảnh mai đang đứng sừng sững. Trên mỗi tay cô là một bác sĩ quỷ quái bị xách như món đồ chơi. Máu đen văng tung tóe, xác của quỷ quái y tế nằm la liệt dưới đất, đầu nổ tung, quầng sáng đen – biểu tượng sinh mệnh của chúng – bị nghiền nát không thương tiếc.
“Trời ơi!” – Một tiếng hét vang lên từ phía bên kia hành lang.
Lam Dương vừa chạy đến, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Anh ta tròn mắt, miệng không ngừng lặp đi lặp lại trong hoảng hốt:
“Ôi trời… ôi trời ơi…”
Lê Diệu liếc thấy anh, liền gọi lớn:
“Thầy Lam Dương! Mau lại đây giúp em!”
Vừa nói, cô nhấc bổng một bác sĩ quỷ quái đang giãy giụa ném về phía anh. Giọng cô rắn rỏi nhưng cũng đầy khẩn thiết:
“Con người không g.i.ế.c được quỷ quái, nhưng quỷ quái thì có thể. Hãy dùng quỷ quái để g.i.ế.c quỷ quái!”