Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 476

Cập nhật lúc: 2025-04-12 11:17:03
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cứ như vậy, Lê Diệu dẫn cả nhóm tiến về phía tòa nhà hành chính.

Tòa nhà chỉ cao năm tầng, diện tích không lớn bằng khu khám chữa bệnh, nhưng ngay từ lúc bước vào, mọi người đã cảm thấy không khí bên trong khác thường. Ánh sáng yếu ớt, hầu hết các cửa sổ đều bị bịt kín, khiến cả tòa nhà tối tăm và ngột ngạt, giống như một cỗ quan tài khổng lồ đang âm thầm nuốt chửng mọi thứ.

Vừa đặt chân vào, Lê Diệu đã phải vòng tay ôm lấy người, xoa nhẹ hai cánh tay:

“Lạnh thật...”

Cơn lạnh không giống với lạnh bình thường. Nó len lỏi vào từng lỗ chân lông, thấm vào da thịt rồi ăn mòn tận xương. Lạnh đến mức cả người nổi da gà, như thể chỉ cần đứng đây thêm chút nữa, cả cơ thể sẽ bị đông cứng.

Những người khác cũng lần lượt cảm nhận được điều đó. Ngay cả những người tu hành lâu năm như ông lão đã sống hơn 9000 năm hay Tề Âm – vốn đã vượt khỏi giới hạn sinh lão bệnh tử – cũng không thể chịu nổi khí lạnh kỳ lạ này.

Chân khí vận hành không trôi, pháp lực cũng không phát huy tác dụng, toàn thân như bị bao phủ bởi một lớp băng mỏng, dù có vận nội lực đến mấy cũng không xua tan được.

Người đàn ông râu quai nón bực dọc, chửi thề:

“Khốn kiếp! Rốt cuộc mấy thứ quỷ quái này là cái gì mà ghê gớm đến vậy?!”

Cả không gian quanh họ ẩm ướt, lạnh lẽo, vừa như đang ở trong một ngôi nhà hoang bị bỏ rơi, lại vừa giống như đang bị nuốt trọn trong một thứ gì đó vô hình. Dù các bác sĩ quỷ tại đây không có sức mạnh quá nổi bật, nhưng chúng luôn hiện diện xung quanh – âm thầm, dai dẳng, như giòi bám trong xương. Một khi ai đó vô tình vi phạm quy tắc, bị chúng bắt gặp, thì chỉ có con đường chết, không còn cơ hội sống sót.

“Phải tìm ra chủ nhân của lĩnh vực này càng sớm càng tốt,” Tề Âm ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt sâu thẳm: “Ý thức của thế giới đang yếu dần, có lẽ sẽ không trụ được bao lâu nữa. Chúng ta phải nhanh lên.”

Nghe vậy, ai nấy đều trầm xuống. Áp lực bất chợt đè nặng lên vai mỗi người, như có một chiếc đồng hồ cát đang đổ cát từng giây, từng phút. Họ cần phải tìm ra đại boss đang ẩn mình trong khu hành chính trước khi ý thức thế giới này sụp đổ hoàn toàn, và tìm cách tiêu diệt nó bằng quy tắc.

Thời gian thì ngắn, mà nhiệm vụ lại quá lớn. Không còn cách nào khác, cả nhóm quyết định tạm thời chia nhau ra để truy tìm manh mối.

Ngay khi vừa đưa ra quyết định, vài bóng người xuất hiện ở hành lang phía trước. Họ mặc vest chỉnh tề, vóc dáng đẫy đà, thoạt nhìn cứ tưởng là những cán bộ hành chính bình thường. Nhưng chỉ cần nhìn kỹ mới phát hiện — sắc mặt bọn chúng trắng bệch, quầng mắt tím tái, không có chút sinh khí nào.

Lê Diệu lập tức nhận ra người đàn ông to béo đứng giữa. Đó là viện trưởng của bệnh viện – Tăng Trát Cát.

“Viện trưởng Tăng?” – cô nheo mắt nói – “À không, tôi quên mất. Giờ không nên gọi ông là viện trưởng nữa, vì ông đã bị miễn chức rồi. Hiện tại, tôi mới là viện trưởng hợp pháp của bệnh viện này.”

Tăng Trát Cát không phản bác. Ông ta chỉ yên lặng nhìn Lê Diệu, rồi phát ra tiếng thở khò khè trong cổ họng:

“Các ngươi... là người đến từ thế giới bên ngoài?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/476.html.]

Ông lão 9000 tuổi cùng vài người khác nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm trọng. Không ngờ Tăng Trát Cát lại nhanh chóng nhận ra thân phận của họ.

Ánh mắt Lê Diệu đảo một vòng qua mấy bóng quỷ trước mặt. Dựa theo trí nhớ, cô nhận ra tất cả bọn chúng đều là những lãnh đạo từng xuất hiện ở khu hành chính – cô từng thấy ảnh của họ treo trên tường.

“Các ông đã bị cách chức hết rồi,” Lê Diệu nói, giọng đầy dứt khoát, “Rời khỏi bệnh viện ngay đi. Từ giờ, nơi này là địa bàn của tôi.”

Tăng Trát Cát không có động thái gì, chỉ lặng lẽ mỉm cười. Nụ cười méo mó khiến cả khuôn mặt ông ta biến dạng. Ngay sau đó, không gian xung quanh như thay đổi.

Đại sảnh rộng lớn bất chợt co rút lại, tựa như một quả bóng bị xì hơi. Tường, trần nhà, sàn nhà... tất cả đều dần ép lại, cho đến khi cả nhóm bị dồn vào một căn phòng nhỏ.

Trong căn phòng chỉ có một cánh cửa. Trên cửa gắn tấm biển số: 101.

“Cẩn thận!” – Lam Dương kịp thời kéo Lâm Đông ra phía sau lưng, đồng thời bật ra lời nhắc nhở.

Những người khác lập tức phản ứng, đứng tựa lưng vào nhau, hình thành một vòng tròn phòng thủ. Ánh mắt dán chặt vào những bóng quỷ đang đứng đối diện.

Tăng Trát Cát nhếch mép, để lộ hàm răng lởm chởm như răng cá mập. Giọng ông ta khàn đặc:

“Tôi biết các người đến từ thế giới khác. Các người có tuyệt kỹ, không sợ chúng tôi. Đã vậy... thì hãy cùng chơi một trò công bằng.”

Dứt lời, một giọng nói vang vọng khắp căn phòng – không rõ nam hay nữ, cũng không biết phát ra từ đâu:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

[Lĩnh vực trong lĩnh vực – Cờ mù bắt đầu.]

Lê Diệu tập trung lắng nghe. Nội dung quy tắc được truyền trực tiếp vào ý thức của mỗi người.

Theo đó, toàn bộ khu hành chính sẽ được chia thành năm tầng, mỗi tầng gồm mười phòng – tổng cộng 50 phòng. Họ đang đứng ở phòng 101. Mục tiêu cuối cùng là phòng 510.

Hai đội sẽ tham gia cuộc thi:

Đội đỏ gồm chín người ngoài giới – nhóm của Lê Diệu.

Đội xanh gồm chín lãnh đạo quỷ của khu hành chính.

Luật chơi rất rõ ràng: Đội nào vượt qua các căn phòng và đến được phòng 510 trước sẽ giành chiến thắng.

Loading...