Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 480

Cập nhật lúc: 2025-04-12 11:34:26
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Rubik Âm Dương có lối ra, có thể triệu hồi chúng tôi. Cô hãy mở lối ra."

Giọng nói của Mạnh Bà vang lên, bình thản mà rõ ràng.

Lê Diệu nhíu mày nhìn mảnh màu xanh lục trong Rubik, thử chạm vào nó. Nhưng chẳng có gì xảy ra.

"Mở không được." – Cô lắc đầu, có chút thất vọng.

Mạnh Bà im lặng một lúc, rồi nói: "Chắc là bị phong ấn. Vị diện mà cháu đang ở có giới hạn, không cho phép lối ra được mở."

"Không mở được cũng không sao, Diệu Diệu. Bây giờ cháu hãy tĩnh tâm lại, thử cảm nhận Rubik bằng tâm trí. Hãy nhìn sâu vào bên trong nó. Nhà ma là một phần của cháu, cũng giống như tay chân, như cơ thể cháu vậy – không thể bị giới hạn. Cháu sẽ thấy được."

Nghe theo lời chỉ dẫn, Lê Diệu hít một hơi thật sâu, nhắm mắt tập trung.

Ngay lập tức, ánh mắt cô như xuyên qua khối Rubik, nhìn thấy một thế giới khác đang ẩn chứa bên trong. Nơi đó, những gương mặt quen thuộc hiện lên — một đám người đang đỏ hoe mắt, ánh nhìn tha thiết hướng về cô.

Lê Diệu giật mình, theo phản xạ liền cắt đứt kết nối nội thị. Cảm giác đó quá mãnh liệt, khiến tim cô đập thình thịch.

Nhưng rồi, như nhớ ra điều gì, cô vội vàng lấy điện thoại trong túi áo ra, mở một ứng dụng quen thuộc.

Ngay khi giao diện ứng dụng nhà ma xuất hiện, dù ký ức vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng Lê Diệu lại hiểu rất rõ cách sử dụng nó, như thể bản năng.

Cô nhanh chóng nắm bắt tình hình. Ứng dụng này thuộc về cô, là năng lực đặc biệt chỉ cô mới sở hữu — một công cụ kết nối giữa cô và những người trong nhà ma.

Dù trí nhớ tạm thời bị khóa, nhưng cảm giác thân quen với nhà ma thì không thể che giấu. Không giống với sự tin tưởng khó hiểu mà cô dành cho Lâm Hạ – thứ niềm tin vô cớ, mơ hồ, như thể bị ép buộc — thì với nhà ma, sự gắn bó đến từ tận sâu trong linh hồn. Như thể... họ vốn là một thể thống nhất.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Chỉ mất một lúc, Lê Diệu đã hiểu rõ tình hình. Cô hiện đang ở trong một dị thế giới, bị ý thức của thế giới này áp chế nên không thể mở cửa Rubik để những người bên trong bước ra. Nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy họ, nghe được họ.

Vì nhà ma là cô, mà cô – chính là nhà ma.

Không chỉ vậy, cô còn có thể truyền phát hình ảnh ở đây cho mọi người trong nhà ma thông qua chính đôi mắt của mình.

Lê Diệu liếc nhìn cái két sắt trước mặt, chớp mắt một cái, rồi nhanh chóng bật chế độ phát sóng trực tiếp.

Ngay lập tức, trên bầu trời khu vực phó bản Tiểu Thiến, một màn hình khổng lồ hiện ra. Mọi thứ mà đôi mắt Lê Diệu đang nhìn thấy đều được chiếu rõ ràng: căn phòng, chiếc két sắt, bàn làm việc, mọi chi tiết đều sắc nét như thật.

Cô hỏi: "Mọi người nhìn thấy không?"

Một loạt giọng nói đồng thanh vang lên từ phía bên kia: "Thấy rồi!"

Âm thanh vang vọng trong không trung, vừa náo nhiệt vừa tràn đầy phấn khích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/480.html.]

Lê Diệu đưa tay chỉ vào két sắt: "Có ai biết cách mở cái này không?"

Bạch Linh lập tức lên tiếng: "Báo cáo bà chủ, trong số các nhân viên của nhà ma hiện tại không ai có kỹ năng mở két sắt. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ liên hệ ngay với cục trưởng Ông, nhờ Siêu Cục cử người đến hỗ trợ!"

Sau khi phát hiện có thể nhận được tín hiệu từ Lê Diệu, Bạch Linh và Cát Tuấn Tài đã chủ động sắp xếp lại đội ngũ nhà ma, thống kê kỹ năng của từng người một cách có hệ thống, để phòng khi Lê Diệu cần hỗ trợ thì có thể ứng phó ngay lập tức.

Nhờ sự phối hợp hiệu quả đó, chẳng bao lâu sau, họ đã kết nối được với một chuyên gia mở khóa.

Không chỉ vậy, để tránh tình huống bất ngờ, Bạch Linh còn lập hẳn một danh sách kỹ năng và nhân lực, gửi cho cục trưởng Ông để tiện điều phối khi Lê Diệu cần.

Dưới sự hướng dẫn chi tiết của chuyên gia, Lê Diệu nhanh chóng tìm ra cơ chế hoạt động của chiếc két sắt, khéo léo xoay đúng mật mã.

Chỉ một tiếng “tách” vang lên, két sắt bật mở.

Bên trong là một cuốn nhật ký cũ, bìa đã ố vàng theo thời gian. Lê Diệu cẩn thận lấy ra, lật từng trang đọc.

Trang đầu tiên viết:

"Hôm nay là ngày đầu tiên tôi thực tập tại bệnh viện. Nhất định phải thể hiện thật tốt để có cơ hội được giữ lại đây."

Trang tiếp theo:

"Thầy khen tôi."

"Trưởng khoa khen tôi, nói tôi có năng khiếu."

"Mọi người đều khen tôi. Thầy nói cơ hội để tôi được giữ lại là rất lớn."

"Tôi được nhận chính thức rồi! Tung hoa ăn mừng!!! Ra ngoài ăn mừng thôi!"

Nhưng đến đây, giọng điệu bắt đầu thay đổi.

"Tại sao lại là tôi? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Mọi chuyện đang rất tốt đẹp... tại sao lại xảy ra chuyện này?"

"Biến thái. Đồ xấu xa. Tên ghê tởm đó… Rốt cuộc là ai? Là ai?"

 

"Aaaaaa—!"

 

Loading...