"Con bà nó! Cô gái này là đại lực sĩ à? Một cú đánh mà hất bay cả người đàn ông trưởng thành lên không trung, trời đất ơi, sức mạnh này thật đáng sợ!"
Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ khiến đám đông đứng xem đều sững sờ, không ai dám thở mạnh. Mãi một lúc sau, bầu không khí căng cứng mới bắt đầu tan đi, từng người như vừa tỉnh mộng.
Bà Lâm là người đầu tiên hoàn hồn. Bà hốt hoảng hét lên rồi vội vàng lao tới chỗ người con trai cả vừa bị đánh bay. Ngay sau đó, Lâm Minh Châu cũng chạy theo, sắc mặt trắng bệch.
"Thằng cả! Con không sao chứ?" – bà Lâm run rẩy quỳ xuống, mắt hoe đỏ, ánh nhìn đầy lo lắng.
Anh Cả Lâm rên lên một tiếng, lăn lộn dưới đất vì đau đớn, cả người co giật, không thể nói thành lời.
Lâm Minh Châu khóc òa lên, nước mắt lăn dài, chiếc mũi nhỏ đỏ ửng: "Hu hu... Anh cả, anh có sao không? Anh đau lắm hả? Sao chị có thể ra tay mạnh như vậy chứ?"
Nói xong, cô ta quay ngoắt sang Lâm Tĩnh Văn, ánh mắt đầy tức giận:
"Chị, chị quá đáng thật sự! Em biết chị ghen tị vì các anh trong nhà đều yêu thương em, nhưng chị ghét em thì mặc kệ em đi, sao lại trút giận lên anh cả? Sao có thể đánh anh ấy đến mức này?"
Anh Hai Lâm đứng gần đó cũng không giữ được bình tĩnh, sắc mặt tái xanh vì giận, liền bước tới quát lớn:
"Mày đúng là đồ sao chổi! Từ lúc tìm được mày đưa về nhà, nhà họ Lâm không ngày nào được yên. Lúc thì ghen tị, lúc thì gây sự với Minh Châu, chưa một lần khiến mẹ vui lòng. Giờ thì sao? Ra tay đánh cả anh cả! Mày đúng là đồ mất dạy, chẳng qua cũng chỉ là thứ lớn lên trong môi trường thấp kém, không có chút giáo dưỡng nào!"
Lâm Tĩnh Văn đứng yên tại chỗ, hai bàn tay siết chặt. Nghe đến đây, cô không còn giữ được bình tĩnh nữa, cả người run lên, môi mấp máy:
"Anh nói ai không có giáo dưỡng? Nói ai là thấp kém hả?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Họ có thể mắng cô, nhưng không được xúc phạm bà ngoại – người đã nuôi nấng cô suốt thời thơ ấu.
"Tao nói mày đó!" – Anh Hai Lâm gằn giọng, rồi lao tới như muốn tát thẳng vào mặt cô.
Lâm Tĩnh Văn vốn không có ý định ra tay, nhưng phản xạ từ những tháng ngày sống trong phó bản Tận Thế Cực Hàn đã trở thành bản năng. Trong nháy mắt, cô né người sang một bên, đồng thời giữ chặt cổ tay anh ta, bẻ ngược lại.
"Rắc!" – Một tiếng giòn tan vang lên. Cánh tay của anh Hai Lâm gãy gập, khiến anh ta hét lên thảm thiết rồi ngã lăn từ bậc thềm xuống đất, nằm bất tỉnh ngay cạnh anh cả.
Cảnh tượng quá sức kinh hãi, vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/501.html.]
Anh Ba Lâm tức giận đến mức mắt đỏ vằn, cúi xuống nhặt một viên gạch dưới đất rồi lao tới, định đập mạnh vào đầu Lâm Tĩnh Văn. Nhưng chưa kịp ra tay, cổ tay anh ta đã bị cô bắt gọn. Lâm Tĩnh Văn khẽ vặn một cái, khiến lực của anh ta chệch hướng, viên gạch lập tức đập thẳng vào mặt anh ta. Máu chảy ra lênh láng, nhuộm đỏ cả khuôn mặt.
Cảnh này khiến cả đám người phía sau choáng váng.
Anh Tư và anh Năm Lâm đồng loạt xông lên, giận dữ muốn thay nhau "trừng trị" Lâm Tĩnh Văn.
Cô lùi lại một bước, liên tục xua tay, giọng hoảng hốt:
"Đừng đến đây... Tôi không muốn làm tổn thương các anh."
Câu nói chân thành, nhưng chẳng ai tin nổi sau những gì vừa xảy ra.
Thực lòng mà nói, Lâm Tĩnh Văn chưa bao giờ có ý định động thủ với nhà họ Lâm, dù cô có ghét họ đến đâu. Nhưng giờ cô cũng không còn kiểm soát được sức mạnh của mình nữa.
Tại sao lại như vậy? Trong phó bản Tận Thế Cực Hàn, đúng là cô đã tu luyện và trở nên rất mạnh. Nhưng rõ ràng đó chỉ là thế giới giả lập. Tại sao khi quay về thực tại, sức mạnh ấy vẫn còn nguyên?
Chẳng lẽ dị năng và thể chất đã được cường hóa đến mức có thể mang ra ngoài đời thực?
Đúng lúc ấy, cô chợt nhìn thấy con ch.ó ngao Tây Tạng to lớn đang đi lòng vòng bên cạnh Lâm Minh Châu. Lòng cô khẽ động.
Con chó này được Minh Châu nuôi sau khi cô trở về nhà họ Lâm. Từ đầu đã không ưa gì Lâm Tĩnh Văn, thậm chí từng nhiều lần cắn cô. Có lần, nó còn lẻn vào phòng cô giữa đêm, suýt nữa lao vào cắn thẳng vào mặt khi cô đang ngủ. May mà cô cảnh giác, nghe được tiếng thở gấp của nó, kịp lăn khỏi giường và trùm chăn lên nó để thoát thân.
Lâm Tĩnh Văn nhíu mày, thử điều khiển con ch.ó ngao Tây Tạng trong đầu, giống như cách cô từng làm trong phó bản.
Không ngờ, con ch.ó lập tức phản ứng. Nó tru lên một tiếng dữ dằn rồi phóng thẳng đến, đè ngã anh Tư Lâm, cắn chặt lấy cánh tay anh ta và giật mạnh. Ngay sau đó, nó quay đầu, nhe răng gầm gừ về phía anh Năm Lâm, sẵn sàng tấn công.
"Chết tiệt! Con chó này phát điên rồi!" – Có người hét lên trong đám đông.
Bầu không khí lập tức rơi vào hỗn loạn. Mọi người sợ hãi lùi về phía sau, có người la to:
"Sắp có án mạng rồi! Mau gọi Siêu Cục đến can thiệp!"
Phía Siêu Cục nhận được tin liền lập tức cử người tới hiện trường. Họ chuẩn bị nổ s.ú.n.g tiêu diệt con ch.ó ngao.