Anh Cả Lâm gật đầu, giọng trấn an: "Yên tâm đi ba, con sẽ không lấy mạng nó đâu."
Khi nhà họ Lâm còn đang bận rộn chăm lo cho bà Lâm và anh Tư, thì Lâm Tĩnh Văn đã chính thức bắt đầu công việc tại Dược phẩm Dưỡng Nguyên, làm dưới quyền của Tề Nhị.
Sản phẩm mới sắp được tung ra thị trường, bên phía nhà máy đang phải tăng ca sản xuất ngày đêm. Lâm Tĩnh Văn bị cuốn vào guồng quay công việc, bận đến mức không còn tâm trí nghĩ đến nhà họ Lâm.
Trái lại, nhà họ Lâm sau khi giải quyết xong những chuyện trong nhà, lại bắt đầu ráo riết tìm kiếm cô.
Ngày nào Lâm Minh Châu cũng nổi trận lôi đình, đập đồ khắp nhà:
"Sao vẫn chưa tìm được con nhỏ đó? Mấy người chỉ biết ăn với ngủ thôi à? Có một việc đơn giản vậy cũng không làm được!"
Anh Năm Lâm cười cợt lại gần, dùng ngón tay chọc chọc vào má cô ta:
"Ôi kìa, công chúa nhỏ của chúng ta lại nổi giận rồi kìa."
"Tránh ra!" Lâm Minh Châu tức tối vung tay định đánh, khiến cả hai bắt đầu rượt đuổi vòng quanh phòng khách, làm náo loạn cả lên.
Anh Ba Lâm ngồi trong góc lắc đầu, đau đầu bóp trán:
"Đừng nghịch nữa! Đồ đạc văng tứ tung, coi chừng té bây giờ."
Lâm Minh Châu lè lưỡi trêu anh ta:
"Hì hì, em đâu có ngốc mà ngã."
Nhưng vừa dứt lời, cô ta liền vấp phải cuốn sách chính mình ném xuống lúc nãy, trượt chân ngã sóng soài.
"Ái da!" Lâm Minh Châu ôm khuỷu tay, mặt mếu máo:
"Đau quá..."
Anh Năm Lâm hoảng hốt chạy lại, vội đỡ cô ta dậy:
"Em bị gì rồi? Có đau nhiều không?"
Anh Ba Lâm cũng vội vàng đến xem.
Lâm Minh Châu lắc đầu, xua tay:
"Không sao, chỉ bị va nhẹ thôi. Nhưng mà các anh nghe đây, mau đi tìm Lâm Tĩnh Văn đi! Nếu còn không tìm được, em dám chắc nhà mình sắp phá sản rồi đấy!"
Nghe đến đây, sắc mặt của anh Ba và anh Năm lập tức thay đổi.
Thời gian gần đây, việc kinh doanh đúng là gặp trục trặc liên tục. Anh Cả và anh Hai phải ở công ty suốt, đến mức chẳng buồn về nhà.
Anh Ba Lâm siết chặt nắm tay, ánh mắt nghiêm túc:
"Được. Anh sẽ tìm bằng được nó."
Ở phía bên kia, tại Dược phẩm Dưỡng Nguyên, sau một ngày dài bận rộn đến mức gần như kiệt sức, Lâm Tĩnh Văn vừa nằm xuống giường nghỉ ngơi thì điện thoại reo lên.
Cô nghiêng người nhấc máy:
"Alo, anh họ à?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Đầu dây bên kia, giọng Nam Kỳ nghe rất khẽ, khác hẳn ngày thường:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/507.html.]
"Tĩnh Văn, em đang ở đâu vậy?"
Lâm Tĩnh Văn lập tức ngồi bật dậy, linh cảm có điều gì đó không ổn:
"Anh sao vậy? Có chuyện gì rồi?"
Nam Kỳ im lặng một thoáng, rồi nghẹn giọng nói:
"Anh mất việc rồi."
"Anh nói cái gì?" Lâm Tĩnh Văn sửng sốt.
"Ba anh cũng bị cho nghỉ. Mẹ anh thì bị lừa đảo, mất hai triệu."
"Hai triệu?" Lâm Tĩnh Văn hít một hơi lạnh, tay nắm chặt điện thoại.
Cô biết rõ gia đình cậu mợ mình sống rất tằn tiện, làm việc chân tay cả đời mới tích cóp được chút tiền. Hai triệu đối với họ là một con số khổng lồ.
Đột nhiên, cô nhớ lại một chuyện: hai năm trước, cậu mợ cô từng mua một căn hộ gần trung tâm thành phố cho Nam Kỳ, giá gần ba triệu. Nghĩa là, họ đã dốc hết vốn liếng rồi. Làm gì còn tiền để mất nữa?
"Không lẽ... mợ em phải vay sao?" – Lâm Tĩnh Văn hoảng hốt hỏi.
Nam Kỳ chậm rãi gật đầu:
"Toàn bộ số tiền đó đều là vay. Vay ngân hàng, vay họ hàng, còn cả vay lãi suất cao nữa."
"Trời ơi..." Lâm Tĩnh Văn đưa tay ôm trán, đầu óc quay cuồng. Mọi chuyện xảy ra dồn dập như cơn ác mộng.
Quá trùng hợp. Mọi chuyện đen đủi đều đổ ập lên cùng một lúc.
Cô vừa định buột miệng than trời thì bỗng khựng lại. Một tia nghi ngờ lóe lên trong đầu. Rất nhanh, cô ghép nối mọi chuyện lại với nhau.
"Chuyện này... là do nhà họ Lâm làm phải không?"
Đầu dây bên kia im bặt.
Cô tiếp tục:
"Họ tìm đến anh. Hỏi thông tin về em. Đúng không?"
Nam Kỳ nghẹn ngào:
"Xin lỗi... Là anh sai. Anh không nên gọi cho em."
Giọng anh run rẩy, đầy hối hận. Anh biết rõ, em gái họ mình đã phải rất khó khăn mới thoát được khỏi nhà họ Lâm. Vậy mà chỉ vì vài lời ngon ngọt và áp lực, anh lại thành kẻ bán đứng cô.
Cảm giác tội lỗi khiến Nam Kỳ không thể chịu nổi, anh vội cúp máy.
Lâm Tĩnh Văn gọi lại, nhưng anh không nghe. Cô liền chạy khỏi ký túc xá, mượn điện thoại của đồng nghiệp gọi tiếp.
Lần này, Nam Kỳ bắt máy.
Vừa kết nối, cô lập tức nói nhanh:
"Đừng cúp máy, em có chuyện muốn nói. Anh họ, nghe em nói hết đã."
Giọng cô run run nhưng cương quyết:
"Chuyện này là lỗi của em. Là em đã kéo anh vào rắc rối. Nhà họ Lâm... họ cố tình sắp đặt tất cả. Họ muốn ép em phải quay về."