Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 530

Cập nhật lúc: 2025-04-15 13:59:23
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong số bốn anh em, anh Cả Lâm là người lớn tuổi nhất, từng trải hơn cả. Anh từng gặp qua Quan chủ Bình Dương, cũng biết rất rõ chuyện liên quan đến phúc nữ Minh Châu – một sự kiện từng làm chấn động giới huyền học.

Vừa rời khỏi phó bản Tiểu Thiến, gương mặt anh Cả bỗng trở nên nghiêm trọng. Anh nhìn ba người em, chậm rãi nói:

"Chủ của Nhà Ma Phong Đô… cũng là người trong giới huyền học."

"Cái gì cơ?!" – cả ba đồng thanh thốt lên, vẻ mặt sững sờ.

Anh Hai Lâm cau mày, vẫn chưa tin nổi vào tai mình:

"Anh Cả, anh nói nghiêm túc đấy à? Ý anh là… bà chủ Nhà Ma cũng là người tu hành pháp thuật?"

Anh Cả không trả lời ngay, chỉ tay về phía xa xa, giọng trầm xuống:

"Em nhìn đi, tất cả những gì bọn mình vừa thấy... có giống thế giới bình thường không? Không cần nói đâu xa, chỉ cần nhìn con thỏ kia là đủ hiểu rồi."

Cả ba quay đầu nhìn theo. Một con thỏ đen đang đứng… lơ lửng giữa không trung. Nó khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc lẹm, ánh lên vẻ uy nghi khiến người khác không dám coi thường.

"Anh nói thật đấy." – anh Cả Lâm tiếp tục, giọng khẽ khàng nhưng đầy chắc chắn – "Thứ này không phải là thỏ thông minh đâu, nó là thỏ yêu đấy!"

Bỗng nhiên, con thỏ đen lên tiếng, giọng rõ mồn một:

"Tôi thấy anh mới là yêu quái ấy! Còn dám vu oan cho bố đây, có tin tôi đá bay anh luôn bây giờ không?"

Câu nói vừa dứt khiến cả bốn người như hóa đá. Anh Cả Lâm còn giật mình lùi lại một bước, mãi sau mới lấy lại bình tĩnh. Anh quay sang nhìn các em, chỉ vào con thỏ:

"Thấy chưa? Thấy chưa? Nhà ai mà có con thỏ biết nói, lại còn biết nổi giận thế kia? Đấy không phải yêu quái thì là gì?"

Anh Ba, anh Hai và anh Năm Lâm lập tức cảnh giác, ánh mắt cảnh giác nhìn đám thỏ con đang lảng vảng gần đó.

Một con thỏ trắng như tuyết, tròn vo như cục bông gòn, đôi mắt đỏ hoe hoe ngước nhìn bọn họ. Giọng nó run run, đầy tủi thân:

"Chẳng lẽ Tuyết Tuyết có gì không tốt sao? Tại sao lại sợ Tuyết Tuyết chứ?"

Hình ảnh đó khiến tim anh Năm Lâm mềm nhũn. Anh bước tới, nhẹ nhàng bế con thỏ lên, cưng nựng như búp bê:

"Thôi mà, đừng nói thế. Tuyết Tuyết đáng yêu thế này, dù có là yêu quái thì cũng là yêu quái tốt bụng."

Anh Cả Lâm: "..."

Anh ta thực sự muốn cắt đứt quan hệ với đứa em này. Mới một con thỏ thôi mà đã bị dụ đến mức phản bội anh ruột, còn gì để nói nữa.

Lúc này, anh Hai Lâm nhìn quanh, hạ giọng ra hiệu:

"Chúng ta ra ngoài trước đi, chỗ này không tiện nói chuyện."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/530.html.]

Anh Năm Lâm vẫn lưu luyến không rời, ôm con thỏ trắng trong tay, ngoảnh đầu lại như tiếc nuối.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Anh Ba Lâm không chịu nổi nữa, thẳng tay kéo cậu em út ra ngoài.

Khi đã rời khỏi phó bản, bốn người ngồi xuống nghỉ ở băng ghế đá gần đó. Không ai lên tiếng trong chốc lát. Cuối cùng, anh Hai Lâm phá vỡ im lặng:

"Anh em mình nên trực tiếp đến gặp bà chủ Nhà Ma."

Anh Cả Lâm khẽ cau mày, vẻ mặt lo lắng:

"Anh không yên tâm. Nếu bà ta thật sự là người tu đạo, biết pháp thuật thì nhỡ làm hại bọn mình thì sao?"

Anh Hai ngẩng đầu nhìn bầu trời, nheo mắt như đang nhìn xuyên qua những tầng mây:

"Trên đời này, không ai hoàn toàn vô dục. Người trong giới huyền học cũng có thứ họ cần, họ mong muốn. Bà chủ Nhà Ma chịu giúp Lâm Tĩnh Văn, chắc chắn là có điều kiện. Thứ mà Tĩnh Văn có thể hứa, anh em mình cũng có thể, thậm chí còn hơn."

Anh Ba Lâm gật đầu, đôi mắt sáng lên:

"Ý anh Hai là muốn kéo bà ta về phe mình?"

Anh Hai mỉm cười, giọng đầy ẩn ý:

"Chính xác. Biết đâu… đây chính là điều bà ta muốn. Có khi tất cả những gì diễn ra vừa rồi là để cho bọn mình thấy được năng lực của bà ta, rồi tự tìm đến. Dù là người trong giới nào, họ cũng là con người, mà đã là người thì không thoát khỏi bảy tình sáu dục. Chắc chắn bà ta cũng có điều muốn."

Anh Cả Lâm nghe vậy, không nói gì thêm, chỉ trầm ngâm gật đầu.

"Đi thôi." – anh Hai nói dứt khoát – "Gặp trực tiếp thì mọi chuyện mới rõ."

Họ quay lại sảnh nghỉ. Anh Hai Lâm bước thẳng đến quầy tiếp tân, nơi một cô nhân viên trẻ tên Tiểu Chanh đang trực.

"Chào cô, làm phiền một chút. Chúng tôi muốn gặp bà chủ Nhà Ma."

Tiểu Chanh ngẩng đầu nhìn, ánh mắt thoáng sửng sốt, rồi lập tức nở nụ cười lịch sự:

"Xin lỗi, bà chủ hiện đang bận, không tiện gặp khách."

Anh Hai Lâm nhếch mép cười khẩy:

"Không cần giả vờ. Cô chỉ cần nói với bà ấy rằng anh em nhà họ Lâm đến. Bà ấy sẽ hiểu."

Tiểu Chanh hơi cau mày, vẫn giữ giọng lễ phép nhưng cứng rắn:

"Xin lỗi, anh em nhà nào cũng không ngoại lệ. Dù là sáu anh em núi Mai Sơn đến, bà chủ cũng không tiếp."

Nghe đến đây, mặt anh Hai Lâm thoáng tối sầm lại. Anh Cả Lâm tiến lên, giọng trầm nhưng lạnh:

"Cô có biết Lâm Tĩnh Văn không? Chúng tôi là anh trai của cô ấy."

Loading...