Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 531

Cập nhật lúc: 2025-04-15 13:59:50
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"À, các anh là người nhà của cô Tĩnh Văn à?" – Tiểu Chanh khẽ gật đầu, tỏ vẻ như đã hiểu ra, nhưng ngay sau đó giọng điệu trở nên lạnh nhạt hơn hẳn – "Xin lỗi, bà chủ không tiếp khách."

Anh Cả Lâm khẽ nhíu mày, không nói gì.

Anh Hai Lâm hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: "Phiền cô chuyển lời, chúng tôi có việc rất quan trọng, nhất định phải gặp bà chủ một lần."

Tiểu Chanh giơ tay, chỉ về phía một căn phòng nghỉ nhỏ ở bên cạnh: "Nhìn thấy đám người trong kia không?"

Anh Hai Lâm theo hướng chỉ, nhìn vào căn phòng chật chội bên trong, thấy bên trong chen chúc không biết bao nhiêu người.

Anh chau mày: "Cô chỉ cho tôi cái này là có ý gì?"

Tiểu Chanh mỉm cười, vẻ mặt bình thản như không: "Tất cả họ đều đang chờ để gặp bà chủ. Ai cũng bảo có việc rất gấp, rất hệ trọng. Nếu các anh thực sự muốn gặp, mời vào trong lấy số, xếp hàng theo thứ tự."

Anh Hai Lâm im lặng.

Mặt mấy anh em nhà họ Lâm thoáng chốc trở nên tối sầm. Anh Ba Lâm nổi tiếng nóng tính, lập tức định lớn tiếng thì…

Chưa kịp mở miệng, Tiểu Chanh đã vung tay ra hiệu. Ngay lập tức, hai người đàn ông lực lưỡng, cao gần hai mét bước tới. Họ đứng chắn ngay trước mặt anh Ba, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh tanh như đang nhìn một con kiến.

Anh Ba Lâm lập tức cụp mắt, cứng đờ người lại, không dám ho he nửa lời.

Tiểu Chanh cười tươi như không có chuyện gì: "Quý khách còn thắc mắc gì nữa không? Nếu không thì tôi xin phép đi trước."

Anh Ba Lâm gật đầu lia lịa: "Không... không có gì. Cô cứ đi đi."

Chờ Tiểu Chanh rời đi cùng hai người đàn ông khổng lồ kia, anh Ba mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai tên đó đúng là quá khủng khiếp, chỉ cần nhấc tay lên thôi chắc cũng đủ bóp nát mình rồi. Thật sự không thể đụng vào.

"Bây giờ làm sao đây?" – Anh Năm Lâm quay sang hỏi, giọng đầy thất vọng – "Xem ra không dễ gì gặp được bà chủ Nhà Ma đâu."

Anh Hai Lâm nhíu mày, suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Không còn cách nào khác, vào trong lấy số thôi."

"Gì cơ? Thật sự phải xếp hàng à?" – Anh Năm tròn mắt – "Anh có thấy bao nhiêu người đang ngồi bên trong không? Có khi phải chờ đến năm sau mất!"

Anh Cả Lâm đập nhẹ vào vai anh Năm, gằn giọng: "Đừng than thở nữa. Thằng Hai sẽ nghĩ cách lo liệu. Cùng lắm thì mua lại một số gần đầu là được."

"Phải rồi!" – Anh Năm như được khai sáng – "Mình có tiền mà! Mua lại cái số là xong."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/531.html.]

Nghĩ là làm, anh Năm hăm hở chạy đi lấy số. Nhưng khi nhìn xuống tờ giấy trong tay, anh ta tức đến muốn chửi thề: "Con bà nó! Số hai nghìn tám trăm tám mươi tám?!"

Anh Năm nhìn nhân viên đứng gần đó, mặt đầy hoang mang: "Cho tôi hỏi... số của tôi thì bao giờ mới được gặp bà chủ?"

Người nhân viên liếc nhìn con số trên giấy, bình thản đáp: "Năm nay thì chắc không kịp đâu. Sang năm... cũng khó đấy. Năm sau nữa thì... còn phải tùy vận may."

Anh Năm Lâm cứng họng, méo cả mặt. "Chịu thật rồi. Không ngờ gặp bà chủ Nhà Ma mà còn khó hơn gặp tổng thống!"

Lúc này, anh Ba Lâm quyết định đi tìm người để thương lượng, hy vọng đổi được một số thứ tự gần đầu hơn.

Anh ta tiếp cận một thanh niên trẻ tuổi đang ngồi gần cửa sổ. Cậu ta ăn mặc bình thường, đồ thể thao giản dị, trông không giống người dư dả.

"Chào cậu." – Anh Ba bắt chuyện – "Cậu cầm số bao nhiêu?"

Cậu thanh niên trả lời thản nhiên: "Một nghìn linh ba. Còn anh?"

Nghe con số đó, anh Ba tỏ ra không hứng thú. Một nghìn linh ba vẫn chưa đủ gần đầu. Anh ta định quay đi thì cậu kia kéo tay lại, hỏi ngược:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Khoan đã, số của anh là bao nhiêu?"

Anh Ba Lâm cau mày: "Hỏi làm gì?"

Cậu thanh niên cười cười: "Thì chẳng phải anh vừa hỏi tôi trước sao?"

Anh Ba hừ lạnh một tiếng: "Hơn hai nghìn."

"Ồ..." – Cậu ta nhún vai – "Vậy thì tệ hơn của tôi rồi. Không có gì để nói nữa."

Cậu thanh niên quay lưng bỏ đi, để mặc anh Ba đứng đó, mặt nghệt ra.

Anh Ba tiếp tục dò hỏi hết người này đến người khác. Nhưng phần lớn đều lắc đầu, hoặc giữ chặt số thứ tự, không muốn đổi.

Mãi đến khi phát hiện một cô gái trẻ cầm số tám trăm mấy, anh Ba mới thấy có hy vọng. Anh đang chuẩn bị bước đến thương lượng thì bỗng thấy... cậu thanh niên khi nãy lại xuất hiện, đã đứng trước mặt cô gái.

Anh Ba cau mày, trong lòng đầy bất mãn: "Lại là cậu ta?! Cậu này đi đâu cũng thấy mặt, đúng là phiền thật."

Anh ta định chen lên, cắt ngang, nhưng khi đến gần thì nghe thấy cậu thanh niên nói nhỏ với cô gái:

"Chúng ta đổi số nhé. Tôi trả cô mười ngàn."

Loading...