Theo nguyên tắc xử lý của Siêu Cục, với những vụ việc liên quan đến huyền học, tà tu sẽ bị trừng phạt nặng nề. Còn với người bình thường – do thiếu hiểu biết, dễ bị lừa gạt và lợi dụng – thì hình phạt sẽ nhẹ tay hơn. Dù vậy, nếu gây ra hậu quả nghiêm trọng, họ vẫn phải chịu trách nhiệm.
Gia đình họ Lâm rơi vào trường hợp thứ hai. Họ có quan hệ huyết thống với Lâm Tĩnh Văn – nạn nhân bị cướp đoạt khí vận – lại không trực tiếp sử dụng pháp thuật, nên cách xử lý được cân nhắc kỹ lưỡng: chấm dứt hoàn toàn mối liên hệ khí vận, phạt hành chính, đồng thời để nạn nhân đưa ra một phần ý kiến xử lý.
Lâm Tĩnh Văn im lặng thật lâu. Cô không nhìn bất kỳ ai, đôi mắt trầm lặng như mặt hồ đóng băng. Cuối cùng, cô cất giọng, điềm tĩnh nhưng rắn rỏi:
“Tôi không muốn họ phải ngồi tù hay bị hủy hoại cuộc sống… Tôi chỉ muốn họ trả lại khí vận đã lấy từ tôi.”
Trương Tu Viễn nhẹ gật đầu, thái độ nghiêm túc:
“Cô yên tâm. Sau khi mối liên kết bị cắt đứt hoàn toàn, khí vận sẽ dần trở về với cô theo cách tự nhiên. Ngoài ra, phản phệ sẽ xảy ra. Họ sẽ phải tự gánh chịu hậu quả của việc đó.”
"Vậy là đủ rồi." – Lâm Tĩnh Văn nói xong thì quay người bỏ đi, dáng vẻ dứt khoát không chút do dự.
Cô không muốn nhìn lại. Huyết thống là một điều ràng buộc, còn đạo đức là một gánh nặng. Cô không thể nhẫn tâm kết liễu cả gia đình đó, nhưng cũng không thể tha thứ. Cô để họ sống – sống trong sự mất mát, đau đớn, nghèo khó, và chuỗi quả báo không thể tránh khỏi.
“Văn Văn…” – Bà Lâm cất tiếng gọi, giọng run run, như thể còn hy vọng vớt vát chút tình mẫu tử.
Bước chân của Lâm Tĩnh Văn khựng lại chưa đến một giây. Nhưng rồi cô lại bước nhanh hơn, không hề quay đầu.
“Văn Văn!!” – Bà Lâm bỗng òa khóc, sụp xuống nền nhà, ôm lấy ông Lâm mà gào lên trong đau đớn.
Anh Năm Lâm nhìn thấy mẹ mình như vậy, liền nổi giận đùng đùng. Anh ta nghiến răng, giận dữ hét:
“Mẹ đừng gọi nữa! Cứ để con nhỏ vô ơn đó đi cho khuất mắt! Con không tin đâu, nó mà khí vận vượng gì chứ? Nó là sao chổi, chỉ mang lại xui xẻo thôi!”
“Im miệng lại!” – Ông Lâm trừng mắt quát – “Chúng ta đang bị theo dõi. Nếu con bé mà thay đổi quyết định, e rằng cả nhà sẽ còn bị nhốt dài dài!”
Anh Hai Lâm cũng kéo vai anh Năm, nhỏ giọng:
“Đừng manh động nữa, chờ yên đã. Giờ không phải lúc gây chuyện.”
Sau khi Lâm Tĩnh Văn rời đi, phía Siêu Cục hoàn tất mọi thủ tục rồi thả gia đình họ Lâm. Họ trở về nhà trong tâm trạng rối bời. Cả nhà ngồi im lìm trên sofa, ánh mắt trống rỗng, không ai nói một lời.
Lâm Minh Châu đứng một lúc, rồi nhẹ giọng bảo:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
“Con lên phòng nghỉ một lát.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/535.html.]
Nói xong, cô ta quay người bỏ đi nhanh như chạy trốn.
Anh Cả Lâm nhìn theo dáng vẻ hấp tấp đó, lòng dâng lên một nỗi bất an khó gọi tên.
“Minh Châu không phải phúc nữ sao? Hay… tất cả đều là giả dối?”
Trong lúc anh đang còn suy nghĩ, anh Hai Lâm lên tiếng:
“Bố mẹ… Chúng ta phải làm sao bây giờ? Siêu Cục thật sự có thể cắt đứt mối liên kết giữa chúng ta và Tĩnh Văn à? Vậy… chúng ta mất sạch khí vận rồi sao?”
Ông Lâm trầm ngâm, lắc đầu. Thực lòng ông ta vẫn bán tín bán nghi. Siêu Cục là cơ quan nhà nước, nhưng chuyện huyền học, pháp thuật… từ xưa đến nay, đâu phải thứ người thường kiểm soát nổi? Ông ta thở dài:
“Đợi vài hôm nữa, khi sự việc lắng xuống, bố sẽ đến Tử Dương Quan, gặp Quan chủ Bình Dương hỏi cho rõ.”
“Đúng rồi! Quan chủ là cao nhân, chắc chắn có cách giúp chúng ta lấy lại khí vận!” – Anh Cả Lâm reo lên như vớ được cọc.
Mấy người còn lại cũng gật đầu đồng tình, chỉ có anh Hai Lâm vẫn chưa yên tâm. Trong lòng anh ta lờ mờ đoán được, có thể Siêu Cục đã không chỉ điều tra đến gia đình họ mà còn cả Tử Dương Quan. Biết đâu Quan chủ Bình Dương cũng đã bị bắt…
Nhưng anh không nói ra. Một phần vì sợ mọi người sụp đổ, phần khác vì chính anh cũng chưa dám đối mặt với sự thật.
“Biết đâu… chỉ là nhầm lẫn. Có khi nào Siêu Cục sai không?” – Anh tự trấn an, bám víu chút hy vọng mong manh.
Thế rồi, chưa đến hai mươi tư tiếng sau, cả gia đình đã bị giáng cho một cú sốc không ngờ tới.
Lâm Minh Châu biến mất.
Cô ta đã mang theo toàn bộ nữ trang, tiền bạc trong két sắt, để lại tờ giấy vỏn vẹn vài chữ nguệch ngoạc:
“Đừng tìm tôi.”
“Khốn nạn! Đồ đê tiện!” – Anh Năm Lâm tức điên, ném vỡ cái cốc thủy tinh, mảnh vỡ văng khắp sàn – “Chúng ta đối xử với cô ta tốt như thế, cho cô ta ăn ở, thương yêu… Biết rõ cô ta không chắc là phúc nữ mà còn không nỡ đuổi đi! Vậy mà cô ta dám cuỗm tiền bỏ trốn? Đúng là vô ơn!”
Anh ta chửi rủa không ngừng, đi đi lại lại trong nhà như con thú bị thương.
Ông Lâm tức tối nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, quát anh ta dừng lại rồi nhìn quanh, trấn an cả nhà:
“Bình tĩnh! Không được để mấy chuyện này làm rối trí! Chưa chắc Tĩnh Văn đã thật sự có khí vận vượng. Cứ giữ đầu óc tỉnh táo, đừng để tự dọa mình.”