Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 537
Cập nhật lúc: 2025-04-15 14:19:04
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
Cập nhật lúc: 2025-04-15 14:19:04
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
Ánh mắt Khúc Thanh Trì vụt sáng như tia lửa, nhìn chằm chằm vào ông Lâm, giọng đầy nghi ngờ:
"Ông đang nói dối phải không?"
Ông Lâm vội vàng xua tay, mặt mày tái xanh:
"Không, không hề! Tôi thề, đó là sự thật!"
"Không thể nào!" – Khúc Thanh Trì nghiến răng, vẻ mặt không thể tin nổi. Lời ông Lâm nói hoàn toàn trái ngược với những gì Quan chủ Bình Dương từng khẳng định.
Lăng Hư Đạo trưởng cũng chau mày, nét mặt trở nên nghiêm trọng. Ông vốn là người trầm ổn, hiếm khi d.a.o động, nhưng lần này rõ ràng là có điều bất thường.
Chuyện này thực sự kỳ quái. Quan chủ Bình Dương và Trương Tu Viễn đều là những cao nhân trong giới huyền học, tu vi và danh tiếng không ai có thể nghi ngờ. Thế nhưng, tại sao lại có sự mâu thuẫn lớn như vậy giữa lời họ?
Sau một hồi trầm mặc, Lăng Hư Đạo trưởng cất giọng:
"Lâm Minh Châu đâu? Mời cô ấy ra gặp ta."
Ông Lâm do dự trong giây lát, rồi quay đầu nhìn về phía các con trai.
Anh Cả Lâm là người lên tiếng thay:
"Đạo trưởng, Minh Châu... đã bỏ trốn rồi. Cô ta biến mất mấy ngày nay, chúng tôi vẫn đang tìm mà chưa có tin tức."
"Bỏ trốn?"
Tịch Tử Quận nghe vậy không kìm được, bật thốt lên kinh ngạc.
Cảm giác rõ ràng có điều gì mờ ám, càng lúc càng lộ rõ.
Lăng Hư Đạo trưởng trầm ngâm một lát, rồi hỏi tiếp:
"Vậy có bát tự của con gái ruột và con gái nuôi không?"
Ông Lâm gật đầu lia lịa:
"Có, có bát tự của Tĩnh Văn. Còn Minh Châu thì... tôi không rõ ngày sinh cụ thể."
Nói xong, ông đưa ra một tờ giấy đã ghi sẵn bát tự của Lâm Tĩnh Văn.
Lăng Hư Đạo trưởng cầm lấy, xem kỹ ngày tháng năm sinh, rồi bắt đầu bấm đốt ngón tay tính toán. Mỗi lần đốt tay hạ xuống, lông mày ông càng nhíu chặt, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, sau cùng sắc mặt trở nên khó coi.
Một lát sau, ông lên tiếng, giọng nặng nề:
"Đây là mệnh cách đại phú đại quý, sáu thân đều vẹn toàn. Cô gái này không có sát khí, không khắc thân, cũng không phải mệnh cô độc."
Sắc mặt Khúc Thanh Trì tái đi, không kìm được mà thốt lên:
"Sư phụ! Không thể nào! Quan chủ Bình Dương không thể nói sai được!"
"Thanh Trì!" – Giọng Lăng Hư bỗng nghiêm lại, hiếm khi thấy ông quát lớn như vậy – "Con định cãi thầy đến bao giờ?"
Ông nhìn học trò, ánh mắt nghiêm khắc:
"Ta biết con có người trong lòng, ta cũng không ngăn cản. Nhưng đã là người tu đạo, hành huyền pháp, phải giữ tâm trí vững vàng, không được để tình cảm làm mờ lý trí. Lúc này con đã để cảm xúc lấn át, trái với đạo tu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/537.html.]
Khúc Thanh Trì cúi đầu, mặt trắng bệch. Đây là lần đầu tiên cô bị sư phụ quở trách như thế. Trong lòng cô dâng lên một trận hổ thẹn xen lẫn xót xa, không nói được lời nào.
Tịch Tử Quận cầm lấy tờ bát tự, cũng tự mình tính toán. Một lúc sau, cô gật đầu xác nhận:
"Sư phụ không sai. Đây đúng là mệnh cách đại phú đại quý."
Lòng cô lúc này như bị xé toạc. Quan chủ Bình Dương... đã nói dối?
Một người vốn là hình tượng tiên nhân siêu thoát, không nhiễm bụi trần, lại cố tình nói sai về một mệnh cách đơn giản? Tại sao?
Tịch Tử Quận cảm giác như vừa phát hiện một bí mật khủng khiếp. Tim cô đập loạn xạ, lòng dấy lên sự bất an mãnh liệt.
Lăng Hư Đạo trưởng trầm giọng hỏi:
"Ông còn giữ lại vật dụng gì từng thân cận với Lâm Minh Châu không?"
"Vâng, có, có ạ!" – Ông Lâm hấp tấp gọi người đi lấy quần áo cũ của Minh Châu.
Lăng Hư Đạo trưởng đón lấy một chiếc áo cũ, lấy ra một lá bùa vàng viết bằng mực chu sa, đốt cháy cùng chiếc áo trong một cái chậu đồng nhỏ.
Vừa đốt, ông vừa lẩm nhẩm chú ngữ cổ xưa. Khi lửa cháy đến tàn cuối cùng, một làn khói mờ bỗng từ trong đống tro bay vút lên, hóa thành một bóng mờ lơ lửng, rồi lao thẳng về hướng Tây.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Ông nhanh chóng bấm đốt tay, nhưng sắc mặt lập tức tái xanh, trán đổ mồ hôi lạnh.
"Khoảng cách xa quá... ta không đuổi kịp. Có lẽ cô ta đã rời khỏi đất nước."
Một khoảng lặng căng thẳng bao trùm căn phòng.
Lăng Hư thở dài một hơi, tay run nhẹ vì dùng quá nhiều pháp lực:
"Chuyện khí vận không thể xem bằng mắt thường, phải có pháp khí đặc biệt để xác định. Hiện tại, ta không đủ điều kiện để điều tra sâu thêm."
Sau một lúc do dự, ông hạ giọng, nhưng từng chữ rõ ràng rành rọt:
"Chuyện này quá phức tạp. Ta sẽ báo cáo lên Siêu Cục."
Lời ông vừa dứt, cả ông Lâm lẫn con trai ông như bị sét đánh.
"Cái... cái gì? Ông vừa nói gì?" – Ông Lâm run rẩy, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn.
Toàn thân ông như cứng đờ, sống lưng lạnh toát.
Anh Cả vội lao đến đỡ bố, tay vỗ nhẹ lưng, miệng an ủi: "Bố, bình tĩnh đi, đừng lo lắng."
Anh Hai Lâm thì mặt mũi không còn giọt máu, giọng khàn khàn:
"Ông... ông vừa nói sẽ báo lên ai?"
Tịch Tử Quận ngơ ngác, không hiểu phản ứng hoảng loạn của họ, liền hỏi:
"Sao thế? Siêu Cục là gì đáng sợ à?"
Rồi cô nghiêm túc nói thêm:
"Siêu Cục là Cục Điều Tra Sự Kiện Siêu Nhiên, chuyên xử lý các hiện tượng huyền học và dị thường. Người bình thường có thể không biết, nhưng bất kỳ ai trong giới tu đạo đều hiểu rõ. Ở đó có rất nhiều cao thủ chân chính. Nếu chuyện này có vấn đề, họ chắc chắn sẽ điều tra ra."
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.