Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 551
Cập nhật lúc: 2025-04-16 02:10:06
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi trấn tĩnh lại, Lăng Hư đạo trưởng lập tức quay sang Khúc Thanh Trì, giọng nghiêm túc:
"Viên đan dược đó thật sự là do Lê Diệu đưa cho con sao?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Khúc Thanh Trì gật đầu xác nhận:
"Đúng vậy, sư đệ con đã liên hệ với bà chủ nhà ma để hẹn dùng bữa tối. Sau khi ăn xong, bà chủ đã tặng cho hai viên đan dược. Ngoài ra, cô ấy còn đưa cho con một quả gì đó, còn sư đệ thì được tặng một miếng ngọc bài."
Lăng Hư đạo trưởng nghe vậy thì không giấu nổi sự kích động, ánh mắt sáng lên:
"Cô ấy thật sự tặng sao? Lại còn là đan dược kéo dài tuổi thọ nữa?! Quá tuyệt vời!"
Nghĩ đến người vợ già cả, hiền hậu mà ông đã phụ bạc suốt nửa đời người, trong lòng Lăng Hư bỗng trào dâng cảm xúc phức tạp. Ông chợt nảy ra một ý nghĩ điên rồ — nếu có thể xin được thêm một viên đan dược từ tay Lê Diệu, thì dù có phải mặt dày một lần nữa, ông cũng bằng lòng.
"Chỉ cần cô ấy chịu cho, ta sẵn sàng dâng hết toàn bộ tài sản tích lũy cả đời để đổi lấy," ông lẩm bẩm, như đang nói với chính mình.
Ngay lập tức, Lăng Hư đạo trưởng đứng bật dậy, muốn rời khỏi phó bản để đến gặp Lê Diệu. Vân Lai chân nhân và Khúc Thanh Trì thấy vậy cũng vội vã đi theo.
Trời đã về tối, khu nhà ma đã đóng cửa, không còn đón khách nữa. Bên trong chỉ còn một số ít nhân viên đang trực ca đêm. Sảnh nghỉ trở nên yên ắng lạ thường, chỉ lác đác vài người. Một số mới rời khỏi phó bản Thỏ Ngọc hoặc Tận Thế Cực Hàn, số khác là khách trọ trong khách sạn, vì không ngủ được nên đi lang thang giải khuây.
Lăng Hư đạo trưởng tìm một góc yên tĩnh trong sảnh nghỉ, ngồi xuống ghế rồi lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Lê Diệu.
Ông gọi liên tục vài lần, nhưng không ai bắt máy.
"Hửm? Sao lại không nghe máy?" – ông nhíu mày, vẻ nghi hoặc hiện rõ.
Khúc Thanh Trì bước tới, mượn điện thoại của sư phụ để kiểm tra danh bạ. Cậu nhìn vào màn hình rồi nhanh chóng phát hiện vấn đề:
"Sư phụ, số điện thoại này thiếu mất một chữ số rồi. Gọi sao được chứ! Hay là dùng WeChat đi, chắc cô ấy dễ phản hồi hơn."
Lăng Hư Đạo trưởng mở WeChat, tìm kiếm từ đầu đến cuối, nhưng tuyệt nhiên không thấy thông tin liên lạc của Lê Diệu đâu cả.
“Sao lại không có nhỉ?” – ông nhíu mày, lẩm bẩm trong khó hiểu.
Không quen sử dụng công nghệ, ông liền đưa điện thoại cho Khúc Thanh Trì nhờ kiểm tra giúp. Khúc Thanh Trì cũng không tìm được gì, đoán rằng có lẽ sư phụ đã vô tình xóa mất liên lạc với Lê Diệu.
Cô ta vội vàng gọi cho Tịch Tử Quận, nhờ anh gửi lại số điện thoại hoặc tài khoản WeChat của Lê Diệu. Một lúc sau, giọng Tịch Tử Quận vang lên từ đầu dây bên kia, đầy ngạc nhiên:
“Không tìm được! Mất hết rồi!”
Khúc Thanh Trì siết chặt điện thoại trong tay, giọng gấp gáp:
“Ý đệ là sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/551.html.]
Tịch Tử Quận hạ giọng, chậm rãi giải thích: “Số điện thoại của Lê Diệu không còn, WeChat cũng không thấy, cả lịch sử cuộc gọi ban ngày cũng biến mất. Giống như… cô ấy chưa từng tồn tại vậy. Giờ đệ không tìm được cô ấy nữa rồi.”
Khúc Thanh Trì lặng người. Một lúc sau, cô quay sang nhìn Lăng Hư Đạo trưởng, giọng trầm thấp, ngập ngừng:
“Sư phụ...”
Lăng Hư Đạo trưởng cũng lộ vẻ mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ có Vân Lai Chân nhân vẫn giữ được vẻ bình thản.
“Nhân quả giữa các người đã chấm dứt. Cô ấy sẽ không xuất hiện trước mặt các người nữa đâu.”
Lời nói ấy như một gáo nước lạnh, khiến Lăng Hư Đạo trưởng bừng tỉnh khỏi sự phấn khích và lòng tham ban nãy. Ông bình tĩnh trở lại, gương mặt trầm mặc.
Vì một viên đan dược kéo dài tuổi thọ, ông đã sinh lòng tham, quên mất đạo tâm. Bảo vật như thế, chỉ một viên đã là thứ vượt ngoài tầm với, vậy mà ông lại vọng tưởng đòi thêm.
Ông nhắm mắt lại, niệm vài câu thanh tâm chú. Tâm trí dần sáng tỏ, trở về sự tỉnh táo thường ngày.
Vân Lai Chân nhân đưa mắt nhìn xa xăm, khẽ nói:
“Ta chưa từng gặp bà chủ Nhà Ma, nhưng qua những gì ta chứng kiến trong phó bản Ngọc Thố, ta tin rằng cô ấy là người có trí tuệ siêu phàm.”
Lăng Hư Đạo trưởng trầm ngâm:
“Vậy vì sao cô ấy lại tặng ta một bảo vật quý giá như vậy? Cô ấy hẳn phải đoán trước rằng ta sẽ bị mê hoặc bởi bảo vật mà sinh lòng tham, nên mới xóa bỏ hết liên hệ giữa ta và cô ấy?”
Vân Lai Chân nhân không trả lời. Ông không dám nói thêm lời nào. Người có thể xây dựng nên Nhà Ma như vậy, có thể tùy ý ban tặng bảo vật quý giá, lại có thể dễ dàng cắt đứt nhân quả – đó tuyệt đối không thể là người thường.
Lăng Hư Đạo trưởng cúi đầu, giọng chậm rãi, đầy cảm thán:
“Tu đạo bao năm, ta cứ ngỡ lòng mình đã như nước lặng, sáu dục đều thanh tịnh. Không ngờ chỉ vì một viên đan dược kéo dài tuổi thọ, ta lại phá giới. Hóa ra lòng phàm vẫn còn quá nặng.”
Nói đến đây, ông bất giác quay sang nhìn Khúc Thanh Trì, ánh mắt có chút tò mò:
“Trước đây con rất ghét Lê Diệu, thành kiến với cô ấy không nhỏ. Giờ sao lại im lặng như thế?”
Khúc Thanh Trì lặng lẽ sờ vào quả trái cây trong túi áo, giọng khẽ khàng như gió thoảng:
“Đệ tử từng gặp bà chủ Nhà Ma rồi, mới nhận ra sự nhỏ bé và thiển cận của bản thân. Sư phụ, con sai rồi.”
Giờ thì còn tư cách gì để ghét Lê Diệu nữa chứ? Ngay cả việc ghét cô ấy, cô ta cũng không đủ tư cách để làm.
Ở một góc khác, Tịch Tử Quận nhìn chằm chằm vào danh bạ điện thoại của mình. Tất cả đều biến mất, không còn gì cả.
Lê Diệu có ý gì đây? Sau này… cô ấy thật sự không muốn gặp lại cậu nữa sao?
Một cơn đau nhói thắt qua tim khiến Tịch Tử Quận vừa bối rối vừa buồn bã. Trong nỗi bất lực, cậu bấm gọi cho Tịch Tử Mặc – người anh họ của mình.