Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 553

Cập nhật lúc: 2025-04-16 02:18:30
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Hôm nay, em lại gặp cô ấy." Tịch Tử Quận ngồi thẫn thờ, giọng nói trầm thấp. "Ban đầu em chỉ muốn làm rõ cảm xúc của mình... nhưng rồi lại nhận ra—"

"Nhận ra điều gì?" Tịch Tử Mặc hỏi, giọng bình tĩnh.

Tịch Tử Quận vò đầu bứt tóc, ánh mắt mờ mịt, như đang vật lộn với chính suy nghĩ của mình. "Em nhận ra... chúng em hoàn toàn thuộc về hai thế giới khác nhau. Vị trí của cô ấy, em không bao giờ với tới được."

Cậu ta ngẩng đầu, giọng nghẹn lại: "Anh biết không? Em mãi mãi không thể chạm đến cô ấy. Hoàn toàn không thể."

Nhìn thấy em mình rơi vào trạng thái suy sụp, Tịch Tử Mặc chợt nhớ lại năm xưa bản thân cũng từng đánh mất cơ hội vì do dự. Anh không muốn em mình đi vào vết xe đổ ấy. Vì thế, anh cố gắng động viên:

"Không với tới sao? Em là thiếu gia nhà họ Tịch, là người trong giới huyền học, trên đời này làm gì có ai mà em không xứng? Ngẩng đầu lên đi, làm một người đàn ông đúng nghĩa. Đã thích thì phải dám theo đuổi, chứ đừng ngồi đó than vãn."

"Không phải như vậy..." Tịch Tử Quận lắc đầu, giọng đầy bất lực. "Anh không hiểu."

Tịch Tử Mặc cười khẩy, giọng lạnh đi: "Anh không hiểu? Thế em gọi cho anh làm gì? Nói đi, vì sao em với cô ấy thuộc hai thế giới khác nhau? Cô ấy giàu hơn em à? Hay là thiên phú về huyền học vượt xa em?"

Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Tịch Tử Quận mới mở miệng, chậm rãi hỏi: "Anh có biết Nhà Ma Phong Đô không?"

"Đương nhiên rồi. Nhà Ma nổi tiếng như vậy, ai mà không biết chứ?" Tịch Tử Mặc đáp ngay, nhưng vẻ mặt đã có phần nghiêm túc hơn.

Tịch Tử Quận cúi đầu, giọng như thì thầm: "Người em thích... chính là chủ nhân của Nhà Ma, Lê Diệu."

Đầu dây bên kia lặng im hồi lâu.

"Anh?" Tịch Tử Quận gọi, có chút hoang mang. "Anh, sao im lặng vậy? Nói gì đi chứ?"

"Em nói... em thích Lê Diệu?" Giọng Tịch Tử Mặc trầm khàn, không giấu được kinh ngạc.

"Đúng vậy." Tịch Tử Quận vẫn chưa nhận ra sự khác lạ trong giọng nói của anh họ, tiếp tục chìm đắm trong cảm xúc của chính mình. "Anh chưa từng gặp cô ấy, nên sẽ không hiểu được cái cảm giác ấy đâu. Khi đứng trước cô ấy, em thấy như đang đối mặt với núi non trùng điệp, hồ sâu biển rộng... không phải kính sợ, mà là tuyệt vọng. Giống như một con đom đóm đứng dưới ánh mặt trời, hoàn toàn bất lực."

Anh ta ôm đầu, nói tiếp, giọng khản đặc:

"Anh biết em là người trong giới huyền học, từ nhỏ đã cố gắng tu luyện, mục tiêu cả đời là kéo dài tuổi thọ. Nhưng thứ mà em phấn đấu bao năm, với Lê Diệu lại dễ như trở bàn tay. Hôm nay, cô ấy tiện tay tặng em một miếng ngọc bài. Em mang về nghiên cứu thử thì phát hiện ra khả năng phòng thủ của nó vượt xa cả bảo vật trấn môn của sư môn chúng ta."

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đờ đẫn:

"Anh có hiểu không? Thứ mà bọn em xem như thần vật, cô ấy lại chỉ tiện tay đưa tặng. Khoảng cách giữa em và cô ấy... lớn đến mức em nghĩ, cả đời này mình không thể nào đuổi kịp, đến cái bóng lưng của cô ấy cũng không nhìn thấy được."

Tịch Tử Mặc nhíu mày, trong lòng dấy lên một cảm giác bất an khó tả. Anh vốn luôn theo dõi sự phát triển thần tốc của Nhà Ma Phong Đô. Trong vòng một năm, nơi đó vươn lên như sao chổi, trở thành trung tâm ứng dụng công nghệ cao pha trộn với huyền học, khiến không ít thế lực phải dè chừng. Nhưng anh chưa từng nghĩ rằng chủ nhân đứng sau đó lại có tu vi khủng khiếp đến thế.

Lặng im một lúc, cuối cùng anh vẫn mở lời:

"Tử Quận, em còn trẻ. Anh biết, cảm giác ấy rất khó chịu... nhưng cũng không phải là không có khả năng. Chỉ cần em tin vào bản thân, vẫn còn có cơ hội để đuổi kịp cô ấy."

Tịch Tử Quận chỉ khẽ lắc đầu, giọng nói chán nản như đã đánh mất hết hy vọng:

"Không đâu... anh không hiểu. Đom đóm mãi mãi không thể sánh với mặt trời. Dù em có cố gắng thế nào, cũng không thể."

Nói rồi, cậu ta cúp máy.

Tầng 16 khách sạn.

Lê Diệu ngồi trước bàn, nhẹ nhàng đặt xuống ba chiếc hộp gỗ nhỏ, mỗi chiếc được phong ấn bằng một loại linh khí khác nhau. Bên cạnh cô, ba người – Như Hoa, Nhiếp Tiểu Thiến và Mạnh Bà – đồng loạt vây lại, tò mò nhìn chằm chằm.

"Ai sẽ là đồng nghiệp mới nhỉ?" Như Hoa hào hứng hỏi.

Lê Diệu chống cằm, quay sang nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, cười nhẹ: "Em đoán xem, trong ba hộp này, sẽ lF AI?"

Nhiếp Tiểu Thiến lắc đầu, ánh mắt lấp lánh: "Tiểu Thiến không đoán được đâu. Nhưng em nghĩ… người chị hy vọng sẽ xuất hiện, thì chắc chắn sẽ là người đó."

"Miệng ngọt c.h.ế.t đi được!" Lê Diệu bật cười, khẽ dí ngón tay vào mũi cô gái nhỏ, ánh mắt đầy yêu thương.

Sau khi tắm rửa, thay quần áo và chỉnh trang lại vẻ ngoài, Lê Diệu quay trở lại phòng, đứng trước ba chiếc hộp bí ẩn đang phát ra ánh sáng mờ mờ. Cô chắp tay khấn, miệng lẩm nhẩm câu thần chú:

"Điểm binh điểm tướng, đại binh đại tướng, tiểu binh tiểu tướng, điểm đến ai thì chọn người đó!"

Cô xoay một vòng, rồi dứt khoát chỉ vào chiếc hộp ở giữa:

"Chọn mày đi!"

Lê Diệu cẩn thận nhấc chiếc hộp lên, nhắm mắt cầu nguyện trong lòng, mong rằng lần này mình sẽ rút trúng một nhân viên lợi hại.

Khi chiếc hộp vừa được mở ra, một luồng ánh sáng vàng rực rỡ lóe lên, khiến cô phải che mắt lại. Sau đó, một con khỉ nhỏ bất ngờ xuất hiện, nhưng chỉ trong chớp mắt, nó đã lớn dần, lớn dần… Trước mặt cô bây giờ là một người đàn ông cao lớn, tay cầm gậy Như Ý, đầu đội mão tử kim thất tinh, chân đi giày sen, ánh vàng bao quanh rực rỡ đến mức khiến không khí xung quanh như ngưng đọng.

Lê Diệu kinh ngạc bật dậy, đôi mắt trợn to:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/553.html.]

"Đại Thánh!"

Không chỉ cô, những hồn ma đứng xem xung quanh cũng hoảng hốt kêu lên:

"Là Tề Thiên Đại Thánh!"

Lê Diệu sung sướng như phát điên, cô quay quanh vị Đại Thánh mấy vòng, ánh mắt lấp lánh như sao. Không kiềm được, cô còn đưa tay chọc nhẹ vào cánh tay anh ta:

"Anh… anh có thật không vậy?"

Tề Thiên Đại Thánh cười khì, đưa tay gãi cằm:

"Nhóc con, cô thấy tôi giống giả lắm à?"

Nói rồi, anh ta vung cây gậy Như Ý lên, múa mấy chiêu thần tốc khiến mọi người xung quanh đều sững người.

Lê Diệu ôm mặt, mắt sáng như đèn pha:

"Trời ơi! Là thật rồi! Là Đại Thánh thật sự!"

Những chú thỏ nhỏ cũng hào hứng lao đến, nhảy lên vai, lên đầu Tề Thiên Đại Thánh ríu rít gọi anh ta là "Đại Thánh, Đại Thánh!"

Tề Thiên Đại Thánh bật cười sảng khoái:

"Lâu lắm rồi mới có náo nhiệt thế này."

Sau đó, anh ta quay sang nhìn Lê Diệu, ánh mắt tràn đầy tán thưởng:

"Nhóc con, giỏi lắm. Lão Tôn tưởng mình sẽ mãi mãi bị lãng quên, không ngờ lại được cô đánh thức. Tốt, tốt lắm!"

Lê Diệu ngẩn người. "Đánh thức?"

Cô muốn hỏi thêm, nhưng Tề Thiên Đại Thánh đã vui vẻ dẫn lũ thỏ đi chơi khắp nơi, hoàn toàn không có ý định tiếp tục giải thích. Cô đành nuốt thắc mắc vào lòng, cúi xuống nhìn hai chiếc hộp còn lại, quyết định mở cả hai luôn.

Chiếc hộp thứ hai vừa mở ra, một bộ khung xương khô lập tức bật dậy, phát ra tiếng "răng rắc" khó nghe, hàm dưới của nó cũng rung rung như sắp rơi xuống. Bộ xương lên tiếng:

"Chủ nhân."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Giọng nói khô khốc, vang lên như tiếng gió rít qua khe đá. Lê Diệu sững người, trừng mắt nhìn:

"Sao ngươi lại không có da thịt gì hết vậy?"

Cô ngập ngừng hỏi tiếp:

"Ngươi là ai?"

Bộ xương răng rắc động đậy, đáp:

"Chủ nhân, tôi là Bạch Cốt Tinh."

Lê Diệu ngạc nhiên. Trong trí nhớ của cô, Bạch Cốt Tinh vốn là một nữ yêu tinh xinh đẹp cơ mà?

Như đoán được suy nghĩ của cô, Bạch Cốt Tinh cất giọng khàn khàn:

"Tôi chỉ là một bộ khung xương. Nếu cô muốn tôi có vẻ ngoài xinh đẹp thì phải tìm cho tôi một cái… áo khoác."

"Ao khoác?" Lê Diệu nheo mắt.

"Chính là… cơ thể bằng thịt ấy."

Lê Diệu lập tức lùi lại, vội vàng lắc đầu:

"Thôi, thôi! Như này là đủ độc đáo lắm rồi!"

Cuối cùng, cô mở hộp bí ẩn còn lại.

Ngay khi nắp hộp bật lên, một làn khói nhẹ bay ra, rồi một con hồ ly chín đuôi xinh đẹp xuất hiện, chín chiếc đuôi xòe rộng như hoa. Hồ ly lập tức biến lớn, hóa thành một nữ nhân tuyệt sắc khiến người khác không dám nhìn thẳng. Cô ấy khoác lên người một bộ trang phục màu đen, tóc đen dài như mực, khí chất lạnh lùng và mạnh mẽ.

Lê Diệu dè dặt hỏi:

"Đát Ký?"

Nữ nhân nhẹ gật đầu, giọng điềm đạm:

"Cô có thể gọi tôi như vậy."

Loading...