Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 558

Cập nhật lúc: 2025-04-16 02:52:01
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc dù không thể bay lượn hay thi triển phép thuật như trong phó bản, nhưng họ vẫn nhảy cao hơn, chạy nhanh hơn, thể lực tăng vọt. Một số người còn nâng được cả tạ nặng, tốc độ chạy bộ đạt gần mức vận động viên chuyên nghiệp.

Người dân không ngốc. Ai cũng thấy rõ lợi ích của phó bản Thỏ Ngọc.

Ngoài kia, chỉ cần một sản phẩm chức năng được quảng cáo mơ hồ là người ta đã tranh nhau mua như điên. Vậy mà phó bản này không chỉ là ảo tưởng, nó còn thực sự cải thiện thể chất, kéo dài tuổi thọ – thậm chí là một con đường tu tiên đúng nghĩa.

Ai có thể từ chối được sức hấp dẫn ấy?

Người dân không đòi hỏi gì quá đáng. Họ chỉ mong muốn được đối xử công bằng. Ai cũng mong có cơ hội được phát hiện linh căn.

Đây là chuyện liên quan trực tiếp đến quyền lợi, đến ước mơ của biết bao con người bình thường.

Cục diện càng lúc càng hỗn loạn. Chính quyền không thể kiểm soát nổi. Dân chúng sục sôi, tranh cãi rầm rộ, phản đối chưa từng dừng lại...

Các thế lực nước ngoài vốn không thân thiện với Trung Quốc bắt đầu chú ý đến tình hình trong nước. Họ hoàn toàn không hiểu gì về khái niệm "Nhà Ma Phong Đô", lại càng mù mờ trước thế giới tu tiên đầy huyền bí. Những khái niệm như "linh căn", "đan điền" đối với họ chỉ là chuyện hoang đường, thậm chí họ còn nghĩ rằng người dân đang bất mãn với chính quyền.

Sự khác biệt về văn hóa khiến họ hiểu sai bản chất tình hình. Và rồi, họ vội vàng đưa ra kết luận: Trung Quốc có thể sẽ xảy ra nội loạn.

"Đây đúng là cơ hội trời cho!" — Một số thế lực lập tức hành động.

Chớp lấy thời cơ, một quốc gia nhỏ thuộc phe nước M là nước K đã công khai chất vấn đường cơ sở lãnh hải của Trung Quốc. Họ đề xuất phân chia lại đường bờ biển dựa trên thềm lục địa, rõ ràng là có ý định nhúng tay vào vấn đề chủ quyền lãnh thổ.

Không dừng lại ở đó, một nước khác cũng theo phe nước M là nước F càng táo bạo hơn. Họ ngang nhiên điều tàu chiến bắt giữ ba tàu cá của Trung Quốc trên vùng biển tranh chấp.

Sự việc này lập tức gây chấn động toàn thế giới.

...

(Đoạn này nói về biển đảo, chủ quyền lãnh thổ, mình xin phép lược bớt 1 vạn 8000 chữ, chỉ ghi tóm tắt ạ

Các nước phương Tây (phe nước M) hiểu sai tình hình nội bộ Trung Quốc, cho rằng có dấu hiệu nội loạn.

Nước K và nước F lợi dụng thời cơ, thách thức chủ quyền Trung Quốc trên biển.

Bộ Ngoại giao Trung Quốc ra tối hậu thư yêu cầu nước F thả tàu cá và rút tàu chiến trong 6 giờ.

Nước F được nước M ủng hộ nên tiếp tục khiêu khích, không rút lui.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Sau khi hết hạn tối hậu thư, Trung Quốc không phát động chiến tranh công khai nhưng âm thầm ra tay:

Ngắt toàn bộ liên lạc của nước F.

Chiếm quyền kiểm soát nước F trong chớp nhoáng.

Trực tiếp giải cứu tàu cá và bao vây tàu chiến nước M bằng robot và công nghệ vượt trội.

Thế giới chấn động trước sức mạnh công nghệ của Trung Quốc (robot, điện từ, vệ tinh...).

Dư luận quốc tế ngỡ ngàng, nhiều người bày tỏ sự thán phục.

Trung Quốc được ví như “con sư tử phương Đông đã tỉnh giấc”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/558.html.]

Tất cả công nghệ tiên tiến đều đến từ thiết bị tương lai mà Lê Diệu mang về từ vùng đất Xám.)

.....

Không ai ngờ được, sự khiêu khích của hai nước nhỏ lại tạo điều kiện cho một màn ra mắt hoàn hảo đến vậy. Đây là cuộc trình diễn không thể nào quên được.

Nhưng với Lê Diệu, những chuyện quốc tế đó không còn nằm trong mối bận tâm của cô nữa. Việc đã có chính phủ xử lý. Cô giờ chỉ lo một vấn đề – phản ứng dữ dội của cư dân mạng về chuyện "linh căn" trong phó bản Thỏ Ngọc.

Cô thực sự không biết phải xử lý ra sao.

Linh căn là thứ bẩm sinh. Có thì có, không thì đành chịu, chẳng ai tạo ra được. Cô cũng chẳng thể làm gì.

Đang đau đầu suy nghĩ, bỗng có một giọng nói vang lên sau lưng.

"Này, cô bé."

Lê Diệu quay lại, thấy Đại Thánh ngồi ung dung đối diện mình. Trên tay anh ta là một bông hoa vàng kỳ lạ.

"Không vui à? Tặng cô một bông hoa. Nghe nói con gái đều thích hoa đấy."

Lê Diệu ngẩn người, rồi bật cười khổ. Cô đón lấy bông hoa nhìn kỹ một lúc, lắc đầu than:

"Đại Thánh à... thẩm mỹ của anh có vấn đề không vậy? Bông hoa gì mà vừa nhỏ, vừa méo, màu lại còn xấu thế này. Anh có biết vì sao tôi thích hoa không? Là vì hoa đẹp cơ. Anh biến ra hoa xấu thế này, tôi thích sao nổi?"

Đại Thánh cười khà khà. Anh thổi nhẹ một hơi vào bông hoa vàng.

"Nhìn lại xem."

Lê Diệu cúi đầu. Trước mắt cô, những cánh hoa vàng xấu xí đang rụng dần. Rồi ngay tại chỗ đó, một bông hoa đỏ rực nở bung, cánh mềm mịn như lụa, từng đường vân mảnh như thêu, đẹp đến nghẹt thở.

Lê Diệu sững người, thốt lên: "Đẹp quá!"

Đại Thánh mỉm cười, lại thổi thêm một hơi. Bông hoa đỏ lập tức tách làm hai, rồi từ hai thành bốn, bốn thành tám. Màu sắc hoa cũng biến hóa khôn lường, từ đỏ, xanh, hồng đến tím… rực rỡ như cầu vồng giữa trời hè.

Chỉ trong tích tắc, một biển hoa bừng nở xung quanh, bao phủ lấy Lê Diệu như đưa cô lạc vào cõi mộng.

"Thế nào? Đẹp không?" Đại Thánh hỏi lại, giọng mang theo chút tự hào.

Lê Diệu nheo mắt cười, gật đầu liên tục: "Đẹp lắm! Quá trời đẹp luôn! Haha, thật sự tuyệt vời!"

Mỗi bông hoa đều mang hình dáng và màu sắc riêng, không cái nào giống cái nào. Dù là đỏ rực hay xanh ngắt, chúng đều khiến người ta phải trầm trồ kinh ngạc. Cái đẹp luôn có sức mạnh làm dịu lòng người. Chỉ một khoảnh khắc, tâm trạng nặng nề trong Lê Diệu đã tan biến, gương mặt cô trở nên rạng rỡ hơn hẳn.

Đại Thánh búng tay một cái, biển hoa tan biến như chưa từng tồn tại. Anh nghiêng đầu, nhìn cô nghiêm túc hỏi:

"Nào, cô bé. Gặp khó khăn gì rồi, sao trông không vui thế?"

Lê Diệu ngẩn ra, rồi theo phản xạ lắc đầu: "Không có đâu ạ."

Nhưng Đại Thánh không dễ bị đánh lừa. Anh đưa cây gậy Như Ý lên vẽ một vòng tròn trên không, rồi nhẹ giọng nói: "Có chuyện thì phải nói ra. Cô còn nhỏ, không cần phải gồng mình gánh hết mọi thứ. Còn có chúng tôi ở đây, trời có sập cũng đã có Lão Tôn này chống đỡ cho cô!"

Nghe vậy, Lê Diệu khẽ ngẩng lên, ánh mắt hơi d.a.o động.

Loading...