Mẫu thân của Mai Anh hiểu rõ nỗi uất ức cùng tổn thương con gái phải chịu, nhưng với tư cách là mẹ, bà vẫn hy vọng Mai Anh có thể bao dung, nhường nhịn cho em gái mình một lần.
Bà không còn cách nào khác, đành phải khẽ khàng nói với con gái: “Anh Nhi, lùi một bước thôi, mẹ van con...”
Trên đường trở về, bà vừa dắt con đi vừa không ngừng lên tiếng, hết lời xin lỗi. Bà thay cha, thay Mai Lương, thay tất cả mọi người mà nhận lỗi với Mai Anh, những lời khẩn thiết tuôn ra như dòng nước cuộn trào. Thế nhưng, suốt chặng đường ấy, vẻ mặt của Mai Anh vẫn bình lặng, không giận dữ, không khóc than, chẳng vui buồn—như một mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng.
Bà dừng bước, cảm thấy điều gì đó bất thường. Bàn tay gầy guộc run rẩy nắm lấy tay con gái, giọng nghẹn ngào:
“Anh Nhi, con nói gì đi... Con đừng làm mẹ sợ... Con làm sao vậy hả?”
Mai Anh ngước mắt nhìn mẹ, giọng nói nhẹ nhàng mà khiến người ta lạnh sống lưng:
“Mẹ, con nghe nói… chỉ cần con đồng ý hòa ly, thế tử sẽ dùng chiến công lần này để thỉnh ban tước hiệu huyện chủ cho con. Có thật vậy không?”
Bà lặng người một lát rồi gật đầu.
Mai Anh khẽ cong môi, giọng vẫn ôn hòa nhưng xa cách:
“Cũng tốt. Bao năm qua, con đã gánh vác phủ Trấn Quốc Công, giờ nhận lại một chút hồi báo… cũng coi như xứng đáng. Như vậy, coi như giữa con và bọn họ không còn nợ nần gì nhau.”
Cô quay sang mẫu thân, cung kính nói tiếp:
“Mẹ, con không muốn quay lại phủ Trấn Quốc Công nữa, càng không muốn gặp lại anh ta. Xin mẹ thay con hoàn tất thủ tục hòa ly, đồng thời thu hồi lại của hồi môn. Dạo này, con sẽ về nhà một thời gian, đợi khi có được phong hiệu huyện chủ… con sẽ rời đi.”
Mẹ cô hoảng hốt lắc đầu:
“Không! Không, mẹ không có ý đuổi con. Con muốn ở bao lâu cũng được, đây là nhà của con.”
Mai Anh cúi đầu thi lễ, giọng nói đã mang theo vẻ xa cách:
“Cảm ơn mẹ.”
Mẹ cô sững người. Nhìn bóng dáng con gái trước mặt, bà chợt cảm thấy… như thể mình vừa mất đi đứa con gái ấy mãi mãi.
Trên đường trở về phủ, đoàn xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước. Khương Bác Viến cưỡi ngựa lao tới, đứng chắn trước xe. Giọng anh ta khàn khàn, pha chút run rẩy:
“Anh Nhi… Em không sao chứ?”
Mai Anh kéo rèm xe, nhìn anh ta, giọng điệu bình thản mà xa cách:
“Cảm ơn thế tử đã quan tâm, tiểu nữ không sao.”
Chỉ một câu ấy thôi, như một tảng đá lạnh giá ném thẳng vào lòng Khương Bác Viến. Anh ta sững người, môi khẽ mấp máy định nói điều gì đó, nhưng cổ họng nghẹn ứ, không thể thốt ra thành lời. Một lúc sau, anh ta chỉ lặng lẽ lùi lại, nhường đường cho xe ngựa đi qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/570.html.]
Xe ngựa của phủ Thị lang tiếp tục lăn bánh, bỏ lại phía sau Khương Bác Viến đang ngơ ngẩn nhìn theo, ánh mắt đờ đẫn như bị gió thu cuốn lấy linh hồn.
Khi xe ngựa dừng lại ở phủ Thị lang, cha Mai Anh từ trong chạy ra, mắt đỏ hoe, nhìn con gái đầy xót xa.
Mai Anh bước xuống, cúi người hành lễ:
“Cha, khiến người phải lo lắng, là con bất hiếu, xin cha trách phạt.”
“Đại tỷ!”
Một giọng nói nghẹn ngào vang lên phía sau. Là Mai Lương, gầy guộc hốc hác, được tỳ nữ dìu tới, vừa thấy chị đã cất tiếng gọi.
Cha Mai Anh nhìn thấy cô ta, vừa giận vừa thương:
“Con ra đây làm gì? Không biết chị con không muốn gặp con à? Mau trở về!”
Tuy trách mắng, nhưng ông vẫn cởi áo khoác, choàng lên người cô con gái nhỏ.
Mai Lương chẳng quan tâm, từng bước tiến đến gần Mai Anh, rồi đột ngột quỳ rạp xuống đất.
“Mai Lương!”
Cha mẹ Mai Anh cùng Khương Bác Viến đồng thanh hô lên, định chạy tới đỡ cô ta dậy, nhưng rồi lại khựng lại—vì ánh mắt lạnh nhạt của Mai Anh khiến họ không dám tiến lên.
Mai Anh đứng yên, bất động.
Cha cô thở dài, mẹ cô ôm mặt khóc nức nở. Không khí căng như dây đàn. Mọi người đều cảm thấy… đây là cái giá phải trả cho chuỗi sai lầm chồng chất. Một mối oan nghiệt không ai gỡ nổi.
Ánh mắt Khương Bác Viến lúc này nhìn Mai Lương, lòng nặng trĩu. Cái nhìn của họ giao nhau, trong ánh mắt là một nỗi niềm khó tả.
Anh ta hít một hơi thật sâu, rồi bỗng dưng xoay người, kéo vạt áo, quỳ xuống bên cạnh Mai Lương, động tác dứt khoát, không chút do dự.
“Là ta sai… Ta không nên để một cô gái như nàng phải gánh chịu tất cả. Nếu phải quỳ, thì ta cũng sẽ cùng nàng quỳ.”
“Khương Bác Viến…”
Mai Lương ngỡ ngàng, không ngờ anh ta lại làm đến mức này vì mình. Quỳ gối—với một người đàn ông, đó là biểu tượng của lòng tự trọng. Vậy mà anh ta… không chút do dự.
Nước mắt Mai Lương tuôn trào:
“Xin lỗi… Là em không tốt, khiến chàng khó xử.”
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông mình yêu quỳ gối trước mặt tỷ tỷ, lòng Mai Lương bỗng dâng lên một cơn oán hận không tên. Cô ta oán chị mình quá lạnh lùng, quá cứng rắn, chẳng chịu buông tha… Để đến mức cả hai người họ phải quỳ thế này.
Mai Lương ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Mai Anh giờ đã không còn là cầu xin… mà tràn ngập oán hận.