Khương Bác Viễn vốn là đại tướng quân nổi danh khắp kinh thành, lại thêm chuyện tình cảm động lòng người giữa chàng và Mai Lương – nghìn dặm theo đuổi, không tiếc thân mình. Chính điều đó khiến hai người từ lâu đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trong dân gian. Vậy nên, khu vực này vốn đã có nhiều người qua lại, nay lại càng náo nhiệt.
Hôm nay, nơi Khương Bác Viễn và Mai Lương quỳ xuống cầu xin lại nằm ngay trước cổng lớn, khiến cho cảnh tượng ấy thu hút ánh nhìn của vô số người. Trong nháy mắt, cả khu phố như bị chấn động.
Một vị đại tướng quân – thân nam nhi đầu đội trời chân đạp đất – vậy mà lại quỳ xuống trước mặt thê tử mình?
Dân chúng vừa kinh ngạc, vừa xúc động. Không ít người nghẹn ngào thốt lên: đây mới thực sự là một người đàn ông đích thực, là nam tử hán chân chính!
Tình yêu giữa Khương Bác Viễn và Mai Lương tuy khiến người ta cảm thán, song ai nấy cũng đều biết rõ – dẫu sao chàng cũng đã phụ bạc người vợ cả từng đầu ấp tay gối.
Cả kinh thành đều hay, người vợ cả ấy – Mai Anh – từng một mình gánh vác cửa nhà phủ Trấn Quốc Công, một lòng quán xuyến, hy sinh không lời oán trách. Công lao ấy, không chỉ là sự nhẫn nhịn, mà còn là đại ân đối với phủ Trấn Quốc Công. Vậy mà giờ đây, một cái quỳ gối của Khương Bác Viễn đã làm cho cán cân dư luận nghiêng hẳn về phía chàng.
"Quỳ như vậy, đủ để trả lại ân tình rồi." – Có người cảm thán.
Nhiều người dân mềm lòng đến mức bật khóc thành tiếng. Tiếng nức nở vang lên không dứt:
"Tướng quân, tướng quân đừng quỳ nữa... đủ rồi, hu hu... phu nhân, xin hãy tha thứ cho tướng quân... chuyện này không phải lỗi của ngài ấy!"
Đám đông càng lúc càng đông hơn. Không chỉ có thường dân, mà cả các quan lại gần đó cũng kéo đến xem cho rõ đầu đuôi.
Trong biển người ồn ào ấy, Mai Anh vẫn đứng yên. Nàng lặng lẽ nhìn tất cả mọi việc diễn ra trước mắt, ánh mắt trầm tĩnh đến lạnh lẽo.
Nếu là trước đây, có lẽ nàng đã đau khổ tột cùng, nước mắt tuôn rơi, căm hận trời xanh vì sự bất công dành cho mình. Nhưng hiện tại, Mai Anh như đã thoát khỏi chính thân xác mình, đứng ở một góc độ hoàn toàn khác – không còn là người trong cuộc, mà như một kẻ ngoài lề chứng kiến bi kịch trần thế.
Nàng nhìn thấy rõ: Mai Lương và Khương Bác Viễn, bề ngoài thì quỳ gối xin lỗi, nhưng thật ra... họ không hề muốn ép buộc nàng.
Bọn họ vốn là những kẻ kiêu ngạo, vậy mà nay lại phải cúi đầu, nhún nhường, quy phục trước người từng bị họ ruồng bỏ – đây có lẽ đã là giới hạn cuối cùng mà họ có thể chạm đến.
Khoảnh khắc này, trong lòng họ có lẽ còn đau đớn hơn cả nàng. Bị dày vò bởi tội lỗi, bởi xấu hổ, bởi sự nhục nhã. Nhưng... cuối cùng thì họ vẫn là những con người ích kỷ.
Để khiến bản thân bớt áy náy, họ đem nàng ra làm bia đỡ đạn, để dân chúng chỉ trích, để đổi lấy sự nhẹ nhõm trong tâm can. Họ biết rõ, chuyện đuổi vợ cả, giành hôn nhân với chị gái là hành vi vô đạo, khó dung thứ.
Họ quỳ xuống, như thể chỉ cần hành động đó là đủ để chuộc lại lỗi lầm. Chỉ cần một lời xin lỗi, là có thể được tha thứ.
Hiểu rõ tất cả điều ấy, Mai Anh khẽ bật cười. Tiếng cười không lớn, nhưng lại lạc lõng đến lạnh người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/571.html.]
Thì ra... đây mới chính là bản chất con người!
Tiếng cười ấy vang lên, khiến toàn bộ đám đông sững sờ.
Ông Mai và bà Mai kinh hãi nhìn nàng, không tin nổi vào mắt mình. Bà lắp bắp gọi:
"Anh Nhi... con..."
Ngay cả Khương Bác Viễn và Mai Lương cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc trong mắt. Còn đám dân chúng xung quanh thì bàng hoàng, phẫn nộ dâng trào.
Một cô gái như vậy, lại dám cười?
Dám cười trong lúc người khác quỳ gối vì nàng?
"Quá đáng thật!"
Tiếng phẫn nộ vang lên bốn phía. Một số người nóng nảy, không kìm được nữa, lập tức lao tới định ra tay dạy dỗ nàng một trận.
Thế nhưng vừa mới đưa tay lên, cả cơ thể họ bỗng cứng đờ như tượng đá.
Ngay sau đó, một cảnh tượng khiến tất cả nghẹn họng: Mai Anh lặng lẽ bay lên giữa không trung, dáng người nhẹ nhàng như gió.
"Cô ta bay lên trời kìa?"
"Thần tiên! Là thần tiên rồi!"
Đám đông xôn xao náo loạn.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Ông bà Mai hoàn toàn cứng đờ, không thốt nên lời.
Còn Mai Lương và Khương Bác Viễn – đầu óc cả hai bỗng hóa thành khoảng không, trống rỗng đến khó tin.
Giữa bầu trời u ám, Mai Anh nâng nhẹ tay phải. Ngay lập tức, một luồng sức mạnh vô hình nhưng mạnh mẽ cuốn lấy Khương Bác Viễn và Mai Lương, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết đỡ họ đứng dậy.
Họ không thể chống cự, không thể phản kháng.