Đợi đến khi cả hai người đã đứng vững, Mai Anh mới cất giọng:
"Cái quỳ này, ta nhận. Từ nay về sau, giữa chúng ta xem như không còn nợ nần gì nữa."
Nói dứt lời, nàng xoay người, thân hình khẽ động đã hóa thành một đạo lưu quang, bay thẳng lên trời cao, không hề ngoảnh đầu lại.
Mai Anh vốn không định sớm bộc lộ pháp lực. Kế hoạch ban đầu của nàng là giải quyết sạch sẽ mọi chuyện nơi đây, sau đó mới âm thầm rời đi, bước vào con đường tu đạo.
Thế nhưng vào khoảnh khắc ấy, nàng không muốn nhẫn nhịn thêm nữa.
Tu tiên là để theo đuổi tự do, là để sống thật với chính mình. Nếu đã không thể giữ được điều đó, vậy thì còn tu làm gì? Nàng không muốn bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì thêm nữa.
Cứ như vậy, bao ánh mắt phía sau chỉ có thể trơ ra mà nhìn theo bóng nàng dần khuất vào tầng mây xa.
Ngày hôm sau, hai vị trụ trì của Bạch Mã Tự và Tử Tiêu Quan đích thân dẫn theo các đệ tử trong môn phái, tới tận nơi bái phỏng Mai tiên sư Anh. Cùng lúc, trong cung cũng có người do hoàng đế phái tới, mời tiên nhân nhập cung.
Chỉ mới hôm qua, Mai Anh vẫn còn là một chính thất bị ép buộc, bị coi là gánh nặng, là người thừa. Thế nhưng sau một đêm, nàng đã trở thành tiên nhân được vạn dân kính ngưỡng, người người ngưỡng vọng, quỳ lạy cầu xin.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá đỗi bất ngờ khiến ai nấy đều không kịp phản ứng.
Họ vẫn còn đắm chìm trong những cảm xúc cũ, những áy náy, hối hận, hay toan tính bù đắp điều gì đó. Nhưng rồi họ chợt nhận ra — Mai Anh đã không còn ở vị trí cũ nữa.
Nàng đã vượt lên trên tất cả.
Toàn bộ sự hối lỗi, thương tiếc, hay chuộc lỗi của họ, đến lúc này đều trở thành vô nghĩa trước một Mai tiên sư Anh đã bước vào tiên lộ.
Trong cung, tổng quản thái giám – người thân cận nhất bên cạnh hoàng đế – đích thân tới phủ họ Mai.
Ông Mai kinh ngạc:
"Công công? Sao ngài lại tự mình đến đây?"
Tổng quản thái giám mỉm cười ôn hòa:
"Lão nô tới đây để thỉnh giáo. Muốn biết Mai tiên sư có yêu cầu gì về ăn uống, sinh hoạt? Người thích gì, ghét gì? Có kiêng kỵ gì không?"
Ông Mai sững người giây lát, mãi mới nhận ra rằng "Mai tiên sư" trong lời công công nói chính là con gái mình.
Ông bật cười khổ, gãi đầu đáp:
"Công công, nói thật với ngài… đến giờ tôi vẫn chưa hoàn hồn. Chuyện xảy ra với tiểu nữ Mai Anh, tôi cũng chẳng rõ ràng gì cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/572.html.]
Tổng quản thái giám gật đầu, giọng trầm thấp, mang theo phần cảm khái:
"Nghe nói Mai tiên sư mất tích suốt mười lăm ngày? Trụ trì Tử Tiêu Quan kể rằng, nàng đã gặp được cơ duyên tiên giới, được chân nhân điểm hóa, là người mang đại phúc duyên."
Ông ta dừng một chút, rồi chậm rãi nói tiếp:
"Ông Mai à, ông thật có phúc. Có một người con gái là tiên nhân... Nếu tiên sư có thể ban cho ít linh đan, chẳng phải ông bà cũng có thể trường thọ, sống lâu trăm tuổi sao?"
Ông Mai nghe ra ẩn ý trong lời nói ấy. Tổng quản đang dò hỏi xem nhà ông có đan dược gì không. Nhưng ông biết gì đâu — ngay cả chuyện Mai Anh là tiên nhân, đến giờ ông vẫn cảm thấy như đang mơ.
Mãi mới khéo léo tiễn được công công ra về, ông Mai mệt mỏi ngồi xuống ghế, thở dài một hơi.
Bà Mai từ trong nhà bước ra, hỏi nhỏ:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Công công đi rồi? Có chuyện gì không vậy?"
Ông Mai quay sang nhìn vợ, như chợt nhớ ra điều gì, vội hỏi:
"Hôm qua bà nói tìm thấy Mai Anh dưới chân núi đúng không? Nó có biểu hiện gì khác thường không?"
Bà Mai suy nghĩ một chút rồi đáp:
"Thần sắc nó có vẻ bình thản lắm, cả người toát ra vẻ điềm tĩnh khác thường. Tôi còn tưởng nó đã nghĩ thông mọi chuyện rồi."
Nghe vậy, ông Mai đập tay lên đùi đánh bốp, mắt sáng lên:
"Thế thì đúng rồi! Nhất định là nó đã gặp được cơ duyên tiên giới!"
Chuyện Mai Anh gặp được cơ duyên, trở thành tiên nhân, nhanh chóng lan khắp kinh thành như gió cuốn.
Trên phố xá, nơi đầu chợ cuối ngõ, người người đều bàn tán:
"Ngươi nghe gì chưa? Thế tử phu nhân... không, giờ là Mai tiên sư rồi, nàng đã thành tiên nhân thật đấy!"
"Chứ còn gì nữa, ta tận mắt chứng kiến! Nhưng mà đừng gọi là thế tử phu nhân nữa, thân phận bây giờ của người ta là tiên nhân, là Mai tiên sư cơ mà!"
"Trời đất ơi, thật không ngờ! Thành tiên nhân cơ đấy!"
"Bất ngờ gì chứ! Mai tiên sư vốn đã là tiên nữ giáng trần rồi! Từ trước đã nghe người ta đồn, nàng vừa đẹp vừa giỏi, lại còn nhân hậu hiếm có. Trên đời làm gì có người nào hoàn hảo đến vậy, nếu không phải tiên nhân thì là gì?"
"Đúng đúng, nói rất phải!"
"Chắc chắn là vì phủ Trấn Quốc Công có đại công với triều đình, tiên sư mới hạ phàm mà gả vào đó. Tiếc thay... thế tử lại không có phúc, lại đi thay lòng đổi dạ, mới khiến tiên sư rời đi."