Nhị thúc vội vàng gật đầu lia lịa, còn tự tát vào miệng mình một cái, hối hận nói:
"Đúng, đúng rồi, là tiên nhân. Cái miệng tôi lỡ lời, nóng ruột quá nên nói bậy. Từ nay về sau không thể gọi là cháu gái lớn nữa, phải gọi là Tiên nhân!"
Không chỉ Nhị thúc vội vã tìm ông Mai để hỏi chuyện, mà ngay cả đám họ hàng bên nhà bà Mai cũng lần lượt kéo đến, vây lấy bà để dò la tin tức.
Phải rất vất vả, ông bà Mai mới tiễn được hết đám người ấy ra khỏi cửa. Hai người nhìn nhau, ngồi phịch xuống ghế, cùng thở dài một hơi mệt mỏi.
Người đến hỏi thăm quá đông, mà bản thân họ vẫn còn đang hoang mang, chưa rõ thực hư ra sao, lấy đâu ra lời để trả lời thiên hạ. Mỗi người một câu, mỗi kẻ một thắc mắc, khiến cả hai chẳng được yên lấy một khắc.
Còn chưa kịp nghỉ ngơi thì nha hoàn đã vội vã bước vào bẩm báo:
"Phu nhân, Nhị tiểu thư không chịu uống thuốc cũng không ăn cơm, cứ nhất quyết đòi gặp Khương thế tử."
Nghe vậy, sắc mặt bà Mai lập tức thay đổi, vội đứng bật dậy, giọng đầy lo lắng:
"Sao lại không ăn không uống? Thân thể nó vốn đã yếu sẵn, đứa bé lần này giữ lại đã khó rồi. Nếu còn không uống thuốc an thai, e rằng… e rằng không giữ nổi đứa nhỏ này mất!"
Vừa nói, bà vừa định đi đến chỗ Mai Lương khuyên nhủ, thì ông Mai bỗng lên tiếng gọi bà lại.
"Phu nhân." Ông chần chừ một lúc, rồi giọng trở nên trầm ổn kiên định:
"Nó không uống… thì thôi, đừng ép nữa."
Bà Mai sững sờ quay lại nhìn ông, ánh mắt đầy kinh ngạc, không thể tin nổi điều vừa nghe thấy.
"Ông nói gì vậy? Ý ông là… ông muốn nó bỏ đứa bé này sao? Ông nhẫn tâm đến vậy à?"
Bà vừa giận vừa đau lòng, định lên tiếng mắng chồng, thì ông Mai đã nhẹ nhàng nói tiếp:
"Mai Anh đã ký thư hòa ly, nhưng từ đầu tới cuối, phía phủ Trấn Quốc Công chưa từng đến bàn chuyện cầu hôn với Mai Lương, thậm chí không có ý định thương lượng gì cả."
Giọng ông nghẹn lại, pha lẫn chua xót:
"Lương Nhi… chỉ e sau này không gả đi được nữa."
"Ông nói cái gì?!" Bà Mai như bị sét đánh ngang tai, lập tức nổi giận:
"Tôi sẽ đến tìm bọn họ tính sổ! Họ dám dẫm đạp con gái tôi như thế sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/575.html.]
"Phu nhân!" Ông Mai vội vã ra hiệu cho nha hoàn giữ bà lại, khẩn thiết nói:
"Bà đừng kích động. Chuyện này, không phải nhà họ Khương không muốn lo cho Mai Lương, mà là… họ sợ Mai Anh."
Ánh mắt ông trở nên u ám:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Dù nhà họ Khương thật sự dám cưới Mai Lương, tôi cũng không dám để nó gả đi."
Bà Mai chấn động, lúc này mới nhận ra trọng tâm vấn đề. Giọng bà bắt đầu d.a.o động:
"Nhưng Anh Nhi từ nhỏ đã rộng lượng, lương thiện, chưa bao giờ để bụng ai cả. Nó ký thư hòa ly, chẳng phải là để tác thành cho muội muội mình sao?"
Ông Mai chỉ nhẹ nhàng thở dài:
"Anh Nhi quả thật là người tốt, bao dung và hòa nhã. Nhưng phu nhân à, nó không còn là người xưa nữa. Trước kia, cho dù có đau lòng, có giận đến mức nào, nó cũng chỉ âm thầm chịu đựng, cùng lắm là làm khổ chính bản thân.
Nhưng giờ đây, nó là Tiên sư rồi. Sau khi thành tiên, tâm lòng có thể càng rộng lớn hơn, đến mức không thèm để tâm đến Mai Lương hay Khương Bác Viến. Nhưng… ai biết được, sâu trong lòng nó có còn vướng bận gì không?"
Ông ngừng lại một chút, giọng nói thấp hẳn xuống:
"Chẳng may, chỉ là chẳng may thôi… nếu nó không cam tâm thì sao?"
Ông nhìn bà, chậm rãi nói từng chữ:
"Giờ đây, chỉ cần nó khẽ nhấc tay là có thể khiến cả nhà họ Khương và nhà họ Mai rơi vào tai họa. Thậm chí, nó không cần tự mình ra tay, sẽ có vô số người sẵn lòng đứng ra vì muốn lấy lòng Tiên sư.
Giống như trước kia, những người đó từng vì nịnh bợ Khương thế tử mà ép Anh Nhi phải viết thư hòa ly.
Thì nay, cũng sẽ có vô số người vì muốn lấy lòng Tiên sư mà ra tay với Mai Lương và Khương Bác Viến."
Nói đến đây, ánh mắt ông Mai dần trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng dứt khoát hơn:
"Thời thế đã khác rồi. Những gì Mai Lương đang nếm trải hôm nay, chính là những gì Mai Anh từng gánh chịu trong quá khứ.
Tôi yêu thương cả hai đứa con gái như nhau. Năm đó, buộc Mai Anh lùi bước là vì muốn tốt cho nó. Giữ nó lại ở nhà họ Khương thì cũng chỉ là kéo dài những tháng ngày nước mắt và tủi nhục, chẳng bằng đoạn tuyệt sớm để tự tìm lấy con đường sống.
Hôm nay, Mai Lương cũng vậy… Bỏ đứa bé đi thôi!"
Lời ông vừa dứt, thì bên ngoài đã vang lên tiếng kinh hô hỗn loạn:
"Nhị tiểu thư! Tiểu thư…!"